
đừng nói lời ngu ngốc như vậy, cô sẽ không chết được, có thượng tướng ở
đây làm sao cô có thể có chuyện gì được? Cô không cần phải nói gở như
thế!"
Nghe thấy lời giao phó của cô giống như đang viết di chúc vậy, cô thật sự không thích cảm giác như thế chút nào.
Trinh Tử nhìn cô rất nghiêm túc nói:
"Thủy Nhi, tôi rất nghiêm túc cầu xin cô, tôi biết cô còn chưa có kết hôn,
lại còn có đứa bé trong bụng nhưng mà tôi lại sợ nếu quả thật có một
ngày như thế xảy ra cô có thể giúp tôi hay không!"
Cô cũng muốn
được ở bên con của mình cả đời nhưng chỉ sợ tâm nguyện không thành mà
thôi, vì cô biết Nam Cung Tước thật sự rất hung ác.
Anh ta biết
cô phản bội nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp để giết chết, cô không sợ
chết, chỉ lo lắng cho con gái của mình mà thôi.
Thủy Nhi nhìn vẻ
mặt nghiêm túc của cô mặc dù biết chuyện này cũng rất có thể xảy ra
nhưng chính cô cũng không biết về sau cuộc sống của mình phải làm như
thế nào. Nhiều đứa nhỏ cô có thể đảm đương đương được nhưng chỉ tội cho
đứa bé còn nhỏ vậy mà không có ba mẹ bên cạnh thật rất đáng thương!
"Trinh Tử, hứa với tôi dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cô cũng phải nghĩ tới
mình còn có một đứa con thơ, nó không thể không có mẹ, có như vậy thì
cô mới có động lực! Mặc kệ Nam Cung Tước đối phó cô như thế nào cô nhất định phải kiên cường sống tiếp!"
Trinh Tử gật đầu rưng rưng nhìn cô: "Tôi biết rồi, cám ơn cô Thủy Nhi!"
Thủy Nhi nhìn cục cưng, đứa bé này thật là đáng thương, không thể có đầy đủ cha mẹ.
"Trinh Tử, đã đặt tên cho em bé chưa?"
Trinh Tử lắc đầu: "Vẫn chưa, tôi không biết nên đặt tên cho nó là gì cũng không muốn nó mang họ Nam Cung!"
Vì khi con cô mang cái họ này sẽ làm cô nhớ tới những hành động việc làm của Nam Cung Tước, tâm sẽ thấy rất đau!
"Vậy thì để nó mang họ của cô đi! Dù sao nó cũng phải có một cái tên!"
Cũng không thể gọi cục cưng mãi được !
"Trước hết hãy đặt tên cho nó đã còn họ thì để sau này tính! Nếu như mà tôi không thể sống sót, sẽ cho cục cưng mang họ của cô!"
"Cũng được!"
Thủy Nhi biết ý của cô! Cô cũng không muốn ép buộc cô ấy, ngày mai phải tìm
Mạc Thiên Kình nói chuyện này, cố gắng hết sức để cho ngày đó không xảy
ra.
"Tôi và Nam Cung Tước quen biết nhau trong vũ hội mặc dù tôi
yêu anh ta nhưng anh ấy lại không yêu tôi. Vì vậy tôi luôn hi vọng con
của mình về sau có thể tìm được một người đàn ông tốt có thể sống thật
hạnh phúc cho nên đặt tên nó là Điềm Điềm đi!"
Điềm Điềm lúc nào cũng ngọt ngào, hạnh phúc, vui vẻ !
"Ừ, nghe rất êm tai, Điềm Điềm!"
Thủy Nhi gật đầu Điềm Điềm về sau cũng sẽ ngọt ngọt ngào ngào như tên vậy!
"Điềm Điềm, chúng ta ngủ thôi!"
Thủy Nhi hôn lên má Điềm Điềm một cái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ rất say, cảm thấy thỏa mãn cực kỳ!
Trinh Tử cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, sau khi tắm xong liền ra ngoài ôm Điềm Điềm ngủ.
Mấy ngày kế tiếp, Nam Cung Tước vẫn không hề lộ diện, mặc kệ Mạc Thiên Kình phong bế sản nghiệp của hắn thế nào, hắn cũng không hề ra ngoài nói
cách khác là gần như biến mất .
Ánh nắng tươi sáng rực rỡ chiếu
vào trong biệt thự, ở ngoài vườn cây cỏ xanh tươi, Trinh Tử ôm Điềm Điềm đang phơi nắng, mấy ngày nay cô cơ hồ mỗi ngày đều dính chặt với Điềm
Điềm, chơi đùa với con nhìn nó thay đổi từng ngày, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng nhiều.
"Môn chủ, Mạc Thiên Kình đã phong tỏa phần lớn sản nghiệp chúng ta lại còn bắt đi không ít người! Chúng ta có nên ra tay không?"
Triệu Phi đi theo bên cạnh Nam Cung Tước nghiêm cẩn hỏi. Hắn là người đàn ông thành thục mắt sắc như dao tuy mới hai bảy hai tám tuổi nhưng trông cứ
như hơn ba mươi.
Nam Cung Tước đi ra bể bơi xuống nước bơi mấy vòng rồi ngừng lại đi lên bờ, nằm ở trên ghế.
"Vội cái gì, không phải chỉ là một chút sản nghiệp, Mạc Thiên Kình có bản
lĩnh thì cứ để cho hắn tra đi, cậu phải tìm bằng được vị trí của
Yamamoto Trinh Tử cho tôi."
Tiện nhân đó mang theo con gái của
hắn không biết chạy đi nơi nào, hắn tìm lâu như mà cũng không tìm thấy
không biết cô ta mang theo con gái trốn đến nơi nào rồi!
Nghĩ đến đây Nam Cung Tước hết sức tức giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bầu trời, lóe lên sự tàn nhẫn.
Nếu để cho hắn bắt được thì chắc chắn sẽ để cho cô ta biết hậu quả phản bội hắn là như thế nào!
Triệu Phi nhìn Môn chủ, biết Môn chủ đã nổi lên sát ý.
Môn chủ luôn luôn khát máu vô tình, chỉ là hắn ta không ngờ đối với phu nhân của mình ngài ấy cũng tàn nhẫn như vậy.
"Môn chủ, ngài nói phu nhân có thể ở cùng với đám người Mạc Thiên Kình hay không ?"
Hắn cảm thấy mấy ngày nay hành động của Mạc Thiên Kình rất nhanh, những chỗ ăn chơi ẩn nấp vô cùng bí mật cũng bị tiêu diệt, thật sự là có chút
khó tin.
"Không thể nào, Trinh Tử không có bản lĩnh như vậy!"
Hắn cũng từng hoài nghi tới Trinh Tử, nhưng bọn họ ở chung một chỗ hơn năm
năm rồi, cô ta lúc nào cũng dịu dàng ngoan ngoãn như chim nhỏ nép vào
người hắn ngay cả con gà cũng không dám giết. Hơn nữa hắn cũng không đem tài liệu về, cứ coi như có mang về thì cô ta cũng không có bản lĩnh nhớ được nhiều như vậy!
"Dạ, thuộc hạ chẳng qua cảm th