
"Em cũng cảm thấy rất kỳ quái, từ khi em tỉnh lại không nhìn thấy anh ta."
Mạc Thiên Kình cau mày, sao cậu ta rời đi mà một câu cũng không lên tiếng?
***************************************
"Lina, đến tột cùng cô muốn làm gì?"
Lão K tỉnh lại liền phát hiện hai chân mình bị trói trên giường, nằm dang
tay dang chân thành hình chữ đại, mà cô lại mặc một bộ đồ như ẩn như
hiện, mỏng như giấy, bên trong cư nhiên không mặc gì cả, bàn tay tại
trêu chọc trên người anh.
Vẻ mặt Lina quyến rũ, cười rực rỡ như hoa.
Không ngừng vẽ các vòng tròn trên ngực anh, nhìn nơi nào đó của anh từ từ bành trướng, nụ cười trên mặt càng ngày càng rực rỡ.
"Anh biết không? Anh là người đàn ông giỏi nhất mà tôi từng gặp, cả đêm bảy
lần, tôi rất thích, hiện tại tôi lại cởi hết, anh nói tôi muốn làm cái
gì chứ ?"
Lina cực kỳ quyến rũ, ánh mắt như tơ, bàn tay trắng nõn như ngọc không ngừng vẽ loạn trên người của anh lúc nhẹ lúc mạnh, rước
lấy cả người Lão K run lên không ngừng.
"Sao, đối với tôi, vẫn có cảm giác chứ?"
Lina nhếch môi cười nhạt, đi tới chiếc bàn cạnh giường bưng lên một ly chất
lỏng màu đỏ, hai chân tréo nguẩy tựa vào cạnh anh, nâng cằm của anh,
thổi khí.
"Anh nói xem khi anh uống xong ly rượu này, anh sẽ biến thành cái dạng gì, có thể giống như cầm thú nhào vào tôi hay không?"
Lão K nghe cô ta nói, lập tức hiểu r.
Ánh mắt lạnh lẽo, tàn khốc hỏi.
"Cô bỏ vào trong rượu thứ gì?"
Lina cười ha hả, đưa ly rượu trước mũi anh di động qua lại.
"Có thể bỏ cái gì chứ ? Tôi và anh ở chung một chỗ, đơn giản là muốn làm,
anh nói xem gậy anh giỏi như vậy, mà cũng mạnh như vậy, tôi thật có chút yêu anh mất rồi !"
Lina nắm cằm của anh, uống một ngụm rượu sau đó hôn lên môi mỏng của anh, dùng miệng rót rượu vào trong miệng anh.
Lão K căn bản không phải là đối thủ của cô, nhiều lần trêu đùa, trên người đã có phản ứng.
Huống chi anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, cô trêu đùa anh như thế, kêu anh không có phản ứng cũng rất khó.
Lina đút rượu cho anh xong, nhìn gương mặt anh cực kỳ tức giận, không ngừng
lắc lắc tay chân, vật nam tính dưới bụng đang hung dũng ngẩng đầu kêu
gào, cả người nóng ran khó nhịn, một loại cảm giác như có ngàn vạn con
kiến đốt trên người, khiến anh khó chịu tới cực điểm.
Lina nhàn
nhạt cười một tiếng, đi tới bàn đối diện, mở DVD ra, điều chỉnh giờ rồi
cởi dây trói trên tay chân Lão K, Lão Klập tức nhảy xuống giường, nhìn
thấy phòng tắm chạy thẳng vào.
Lina không nhanh không chậm đi
vào, bỏ đi tất cả y phục, lộ ra vóc người trắng nõn ngạo nghễ, đi tới
phía sau anh, ôm chặt lấy anh.
Lão K còn chưa kịp nói không, tay cũng không chịu khống chế đụng vào cô .
Lina cười chạy ra ngoài, trần trụi chạy trong phòng, Lão K giống như lên cơn điên, đuổi theo, ấn cô trên giường, đè lên, hôn điên cuồng.
Khí
phách thô lỗ, như cuồng phong mưa bão cuốn tới, trên mặt Lina lộ ra vẻ
mất hồn, Lão K vội vàng chuyển hướng chân của anh, vùi vào trong cơ thể
cô, điên cuồng luật động .
"Ân Ân. . . . . . Nha. . . . . ."
Lian mất hồn kêu lên, âm thanh nghẹn cổ họng, mất hồn đến tận xương, nhất
thời trong phòng truyền đến hơi thở dâm mỹ, tiếng va chạm thân thể mạnh
mẽ mà có lực, trên mặt bàn DVD đang ghi hình, thu tất cả những hình ảnh
tại hiện trường.
Không biết trải qua bao lâu, cho đến khi hai
người mệt mỏi không thể động, nằm ở trên giường, trong lúc mơ hồ cảm
giác có người đi vào rồi lại đi ra!
"Đem cuốn băng ghi hình này một tháng sau gởi cho Mạc Thiên Kình!"
Người đàn ông trầm giọng ra lệnh, nhếch miệng nở nụ cười lạnh lùng khát máu. Chờ khi Lão K tỉnh
lại lần nữa thấy chỉ có một mình nằm ở trên giường, Lina đã sớm không
thấy, đầu đau muốn chết, giống như sắp nổ tung .
Vuốt vuốt đầu,
Lão K bắt đầu xem xét xung quanh, nhưng không phát hiện được khả nghi
nào, có chút nghi ngờ, vừa rồi là do mình mộng xuân hay là thật sự?
Tâm thần thấp thỏm qua vài ngày nữa, Lão K phát hiện cũng không có chỗ khả nghi nào, dần dần quên mất chuyện này.
Trong lúc Sính Đình dưỡng thương, Mạc Thiên Kình mỗi ngày đều ở cùng với cô,
không hề rời đi nửa bước, hai người thỉnh thoảng cũng ồn ào, cãi vã đấu
đá, bất tri giác đã qua mười ngày.
Nam Cung Tước bên kia không có bất kỳ hành động nào, Mạc Thiên Kình cũng không muốn tra cứu, dù sao
bây giờ Sính Đình đang cần dưỡng thương, một mặt anh vừa điều tra, vừa
bảo vệ Sính Đình.
Mặt trời sớm mai vừa hé dạng, từng tia sáng
vàng óng rực rỡ chiếu vào phòng bệnh, Sính Đình ngáp một cái, đã sắp
được nửa tháng, vết thương trên tay chân thương đã lành, sắp phục hồi
như cũ!
Mạc Thiên Kình hình như vẫn chưa rời giường, trong khoảng thời gian này, Mạc Thiên Kình sợ đụng vào vết thương của cô, nên vẫn
luôn ngủ riêng, ngủ ở phòng sát vách.
"Ừng ực. . . . . ."
Sính Đình nhìn bụng mình đã nhô ra, chưa tới hai tháng, sao lại có bụng rồi?
Xem ra mang thai đôi nên bụng tương đối lớn, hơn nữa cũng rất mau đói!
Vén chăn lên, xuống giường cầm một cái bánh bao ăn, những ngày qua Thủy Nhi đến thăm cô đều mua cho cô loại bánh bao cô thích.
Giơ tay nhấc chân đã