
ì em sẽ gả cho anh, nếu như không phải, em
sẽ không gả cho anh!"
Lời nói của Sính Đình khiến Mạc Thiên Kình buồn bực tới cực điểm.
"Tại sao! Tỷ lệ thai Long Phượng rất thấp đấy!"
Thai Long Phượng, đây không phải là điều khó khăn nhất sao?
Sanh đôi rất ít khi là thai Long Phượng, không phải là rõ ràng là không muốn gả cho anh sao?
Sính Đình liếc anh một cái, nói rất nghiêm túc.
"Nếu như anh đủ thành tâm, Thượng Đế sẽ tặng cho anh một đôi thai Long
Phượng, nếu như anh chỉ vì đứa bé, vì hôn ước với em, như vậy tự nhiên
không có cách nào lấy được thai Long Phượng!"
Sính Đình nói ra lý do ngụy biện, nghe xong Mạc Thiên Kình rất bứt rứt.
"Em nói như vậy không phải là vô ích sao?"
Mạc Thiên Kình rất bất mãn, Sính Đình nhìn anh chằm chằm.
"Nếu anh không muốn thì có thể buông tha a, em không bắt buộc anh!"
Nếu như không đủ thành tâm, sau khi gả cho anh ai biết anh có thể đối xử
tốt với cô hay, đàn ông đều là dựa vào miệng lưỡi ăn cơm, không phải
thật tâm yêu nhau, đối đãi thật lòng, ai biết cuộc sống sau này sẽ như
thế nào.
Mạc Thiên Kình có chút chấp nhận!
"Được, cứ quyết định như vậy!"
Anh cũng không tin, Mạc Thiên Kình anh không đủ thành tâm, có lẽ cô nói
cũng không sai, chỉ cần mình thật tâm, Thượng Đế sẽ ban cho anh một đôi
thai Long Phượng!
Cho dù không phải là thai Long Phượng, mình cũng sẽ dùng tấm lòng cảm động cô, để cô cam tâm tình nguyện gả cho mình!
"Như vậy mới đúng, có khí phách!"
Sính Đình tán dương, Mạc Thiên Kình bất đắc dĩ trợn trắng mắt, điện thoại đột nhiên phát lên, Sính Đình vội vàng bắt máy.
"Sính Đình, anh đang ở bệnh viện, nhưng bệnh viện nói em căn bản không ở chỗ này, có phải em nhầm hay không!"
Diệp Thần Băng rất bực, mình chạy đi tìm mấy lần, đây đúng là bệnh viện Dân Đệ a, sao anh không tìm được Sính Đình.
Đi hỏi y tá, lại còn nói không có tên người này.
"Đi thang máy trực tiếp đến Tầng 15!"
Mạc Thiên Kình buồn bực trả lời, Diệp Thần Băng nhíu nhíu mày, không phải anh đã cắt ngang chuyện tốt của bọn họ chứ?
Sao giọng nói lại chua như vậy?
"Thần Băng , có nghe thấy không, Tầng 15, một lúc nữa Mạc Thiên Kình sẽ đi đón anh!"
Sính Đình nói xong, quay đầu lại đã nhìn thấy gương mặt u ám của Mạc Thiên Kình, cau mày không hiểu hỏi.
"Anh không muốn đi? Vậy tự em đi!"
Giả bộ vén chăn xuống giường, đã nhìn thấy Mạc Thiên Kình tâm bất cam tình
bất nguyện đi ra ngoài, khóe miệng lộ ra nụ cười chiến thắng .
Mấy phút sau, Mạc Thiên Kình đưa Diệp Thần Băng vào, sau lưng còn có thêm một người!
"Trương Tuệ!"
Sính Đình kinh ngạc kêu lên, Trương Tuệ xách theo một rổ trái cây đi tới
phía cô, khi nhìn thấy băng gạc trắng xóa trên tay chân cô thì lộ ra vẻ
lo lắng.
"Sính Đình, sao lại bị thương thành như vậy?"
Diệp Thần Băng đã chạy tới, để hoa tươi ở một bên, vẻ mặt nóng nảy cùng lo lắng.
Sính Đình nhìn bộ dáng khẩn trương của anh, mấy ngày nay hình như gầy không ít.
"Thần Băng, thật xin lỗi, để cho anh lo lắng!"
Sính Đình áy náy nhìn anh, Diệp Thần Băng lắc đầu một cái, "Ngày đó bọn lưu
manh gọi điện thoại cho anh nói đợi ba tiếng, nhưng sau đó không gọi,
gọi điện thoại cho em thì lại tắt máy, anh liền đi báo cảnh sát, nhưng
cảnh sát tìm khắp nơi cũng không tìm được em!"
"Đúng vậy, lúc ấy
sau khi báo cảnh sát, tôi phụ trách tìm cậu, nhưng tôi bị dọa sợ, còn
tưởng rằng cậu bị giết, mấy ngày đó ngày nào tôi cũng rất khó chịu, cậu
ngược lại rất tốt, ở chỗ này dưỡng thương, vậy mà không báo cho chúng ta biết một tiếng!" Trương Tuệ bất mãn oán trách. "Thật xin lỗi, là tôi sơ sót, hôm đó lưu manh gọi điện thoại đòi Thần Băng mười triệu tiền
chuộc, tôi sợ chỉ có một mình anh ấy, đến lúc đó chẳng những tốn tiền
lại còn không cứu được tôi ra ngoài, nên tôi dụ hắn kêu Mạc Thiên Kình,
hơn nữa nói cho hắn biết Mạc Thiên Kình sẽ cho hắn một trăm triệu, may
mắn là do hắn ham tiền nên đồng ý, Mạc Thiên Kình mới có thể kịp thời
cứu tôi ra ngoài!"
Sính Đình đơn giản hóa mọi chuyện, cô không
muốn họ lo lắng, nếu để cho bọn họ biết mình liều chết quyến rũ tên lưu
manh, cùng hắn ta đọ sức, thiếu chút nữa chết trong tay hắn, không biết
bọn họ sẽ phản ứng như thế nào.
Diệp Thần Băng ngồi ở mép giường, nắm tay Sính Đình, nhìn trên cánh tay của cô quấn băng trắng dầy cộm, vẻ mặt áy náy.
"Thật xin lỗi, anh thật sự rất vô dụng, anh đã chuẩn bị tiền xong, nhưng vẫn không có biện pháp cứu em ra ngoài!"
Giờ phút này Diệp Thần Băng có quá nhiều áy náy, cảm thấy anh rất vô dụng, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được.
"Sính Đình, nếu Mạc Thiên Kình đã cứu cậu, vậy tại sao cậu còn có thể bị thương, có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
Trương Tuệ cũng không quan sát vết thương trên người cô, xem ra bị thương
không nhẹ, nếu không sao lại quấn băng dầy như vậy, hơn nữa còn phải nằm viện.
Chỉ là người đàn ông này thật đúng là không tệ, có thể tìm được một căn phòng riêng tư như thế này ở trong bệnh viện, so với nhà
trọ của cô còn tốt hơn, xem ra lai lịch không nhỏ.
"Ha ha. . . . . ." Sính Đình cười gượng hai tiếng, lừa dối cô, "Thật ra thì cũng không
có c