Polaroid
Vợ Yêu Gây Hoạ

Vợ Yêu Gây Hoạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321592

Bình chọn: 8.5.00/10/159 lượt.

h cô đơn… Đồng Đồng sẽ mang ba và mẹ chia cho anh.” Đồng Đồng ngây thơ nói, cô không muốn nhìn thất vẻ thống khổ trên mặt anh.

"Ba và mẹ?"

"Ừ! Đồng Đồng sẽ mang ba và mẹ chia cho anh, anh hai cũng chia cho anh, để anh hai làm bạn tốt của anh.” Đồng Đồng để lộ ra nụ cười đáng yêu rồi lại sờ sờ mặt Mộ Long.

Đột nhiên, Đồng Đồng nghĩ tới việc hình như cô biết anh là ai!

Cô bé nghe mẹ nói, ba và mẹ của anh đã rời xa anh cho nên anh mới bị bệnh, không muốn để ý tới ai cũng không nói chuyện.

Cô biết mẹ của anh là do trong một lần bị bệnh cô dì Hồng thường xuyên đến thăm cô. Dì Hồng là người tốt, mỗi lần đến đều mang cho cô rất nhiều bánh kẹo và bạn bè tới, có lúc cỏn kể chuyện cho cô nghe.

Cô chưa từng gặp anh Mộ Long, cô không nghĩ tới việc lần đầu tiên nhìn thấy anh lại thấy sự đau thương trong mắt anh. Cô thay anh đau lòng, đau lòng đến mức muốn khóc rống lớn.

"Vậy còn nhóc? Nhóc không đem mình chia cho tôi sao?"

Mộ Long thấy rõ cô gái nhỏ quỳ trước mặt anh, cô có khuôn mặt đáng yêu và ngây thơ như thiên sứ nói chính xác hơn là một thiên sứ nhỏ. Toàn thân cô tỏa ra luồng ánh sáng chói lọi lan tỏa tới cơ thể anh làm người anh cũng tỏa sáng theo.

"Được! Đồng đồng cũng chia cho anh, Đồng Đồng có thể chơi với anh, cùng anh

quỳ gối ở đây, còn có thể cho anh mượn nước mắt, để cho anh không đau

đớn.

Đồng Đồng vĩnh viễn cũng không rời xa anh, có được không?"

Vĩnh viễn? Tim Mộ Long cảm nhận được sự ấm áp, ấm đến mức khiến anh muốn mở

miệng to ra để hút nó vào làm nhiệt độ cơ thể giảm lên.

Nhưng anh lại không làm thế, nhiệt độ trong cơ thể càng lúc càng cao, cao đến độ anh thấy toàn thân mình nóng lên.

"Nhóc biết cái gì là vĩnh viễn sao? Tôi muốn chính là cả đời cũng không thể

rời xa tôi, không thể giống như ba mẹ tôi, làm tôi không tìm được nhóc,

làm tôi cảm thấy cô đơn làm trái tim tôi trống rỗng.” Giọng điệu của Mộ

Long là lạnh lẽo, khóe miệng còn mang theo nụ cười giễu cợt, tuyệt đối

không tin tưởng cô sẽ hiểu được những gì anh nói.

"Được, anh đi đâu, Đồng Đồng cũng đi theo, vĩnh viễn cũng sẽ không rời xa anh."

"Vậy tôi muốn nhóc cả đời này phải sống với tôi, hơn nữa bắt đầu từ bây giờ

nhóc chỉ có thể ở với tôi, nhóc có đồng ý không?” Mộ Long mang theo sự

thấp thỏm ở trong lòng chờ đợi đáp án của cô, có lẽ… Có lẽ sâu thẳm

trong tâm hồn anh, anh có một tia khát vọng cô sẽ đồng ý

Đồng Đồng nhíu hai hàng chân mày lại, sau đó lắc đầu một cái.

Mộ Long nở nụ cười lạnh, anh nghĩ cô đạ từ chối anh.

"Nhóc đã không đồng ý, vậy thì tránh ra, không nên xuất hiện trước mặt tôi,

tôi không nhóc thương hại.” Mộ Long dùng lực đẩy cô ra, muốn cô cách xa

khỏi tầm mắt anh.

Anh sớm nên biết cô sẽ từ chối, không phải sao? Nhưng tại sao khi biết được đáp án của cô anh lại thất vọng, lại đau khổ…

Đồng Đồng bị đẩy ra nhưng cô không bỏ đi cũng không khóc thút thít, cô đứng

lên, vươn tay kéo lấy tay Mộ Long, làm cho thân thể của mình dính sát

vào anh, sau đó dùng ánh mắt ngây thơ nhìn anh.

“Cái gì gọi là cả đời? Em không hiểu.”

“Cả đời chính là phải mãi mải ở cùng tôi, ngày nào cũng phải bên cạnh tôi, đến chết mới thôi.”

Mộ Long không biết tại sao anh lại muốn giải thích điều này với cô. Chỉ là ánh mắt ngây thơ của cô làm như là có ma lực làm anh cứ như vậy mà trả lời.

“A! Thật lâu đó!” Nàng nhíu nhíu mày.

“Không được sao? Vậy nhóc đi đi.” Mộ Long lạnh lùng quay mặt đi, trong lòng xuất hiện cảm giác mất mát.

“Không có không có! Em muốn làm cô dâu của anh, như vậy mới có thể ở bên anh cả đời.” Đồng Đồng cười ngọt ngào, không quên níu lấy tay anh làm anh quay đầu lại nhìn mình.

Cô dâu? Cả đời… Trong mắt Mộ Long xuất hiện sự nghi ngờ.

“Mẹ nói sau khi em lớn lên sẽ kết hôn và sống với người mình yêu cả đời. Vậy em muốn sống cùng anh cả đời, vĩnh viễn không rời xa anh thì nhất định phải làm cô dâu của anh.” Đồng Đồng ngâ thơ giải thích chờ anh gật đầu đồng ý.

“Làm cô dâu của tôi, cả đời không rời xa tôi?” Mộ Long không nghĩ là mình sẽ nghe được đáp án này trong miệng cô nhưng cô nghiêm túc sao?

“Ừ, cả đời không rời xa anh.” Đồng đồng dùng sức gật đầu, mặc dù cô không hiểu câu này

có nghĩa gì nhưng là cô không muốn nhìn thấy bộ dạng đau khổ của anh.

Mặc dù đã nhận được đáp án của cô nhưng anh vẫn chăm chú nhìn vào mặt cô để xem cô có lộ ra một tia không xác định hoặc hối hận nào không.

Mộ Long nhìn cô thật lâu, anh vẫn nhìn thất bộ dạng nghiêm túc của cô, anh… Lộ ra nụ cười thỏa mãn, trong lòng cũng quyết định.

Mộ Long vươn tay ôm cô thật chặt. Là cô, đã tiếp thêm nghị lực sống cho anh.

Giờ phút này, hắn cảm nhận được mình là cần cô, chỉ cần cô còn cần anh, anh sẽ đối xử với cô thật tốt, sẽ không làm cô đau lòng, anh sẽ bảo vệ cô

cả đời.

Vì cô, anh nguyện ý cho cô tất cả mọi thứ, cho dù là tánh mạng của anh, anh cũng không hối tiếc.

Anh thuộc về cô cũng như cô cũng thuộc về anh .

“Đồng Đồng… Đồng Đồng… Đồng Đồng…”

Mộ Long nhắm chặt đôi mắt lại, trong miệng không ngừng thì thầm tên cô giống như muốn đem cô khắc sâu vào trong tim…

“Anh… Thật là đau!” Đồng Đồng bị ôm chặt trong lòng