Polaroid
Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327104

Bình chọn: 9.5.00/10/710 lượt.

g nỡ tổn thương cô chút nào, cho nên mới không chút kiêng kỵ như thế, nhìn thấy bộ dáng vội vàng của anh cô cảm thấy đặc biệt vui vẻ, anh nhất định không phát hiện có lúc hành vi của anh giống như là một đứa bé làm nũng, mặc dù rất ngây thơ nhưng lại khiến cô rất yêu.

Người đàn ông này đến tột cùng còn có bao nhiêu diện mạo cô không biết, lúc chưa kết hôn còn tưởng anh là một thân sĩ, kết hôn đến bây giờ, anh biểu hiện ra rất bá đạo, yêu say đắm cưng chiều, tham muốn giữ lấy mãnh liệt, tính tình trẻ con, tất cả đều khiến cô mê muội.

"Tốt lắm, bây giờ không phải nên đi ăn cơm sao? Nữ vương điện hạ của anh, tiểu nhân biết một nhà hàng rất ngon." Thẩm Dật Thần khàn khàn trêu nói, anh tận lực để thanh âm của mình nghe ra không quá khàn, để tránh làm sợ cô.

Nếu như cô nhảy loạn trong ngực anh nữa, anh không thể bảo đảm còn có thể chỉ ôm cô đã thỏa mãn giống như quân tử hay không, hiện tại lửa dục của anh đã sớm bị cô trêu chọc, ngửi mùi thơm nhàn nhạt từ người cô, ma sát da thịt ấm áp mà mềm mại của cô, không bao lâu nữa, anh sẽ biến thành một con dã thú, ăn cô vào trong bụng.

Hồ Cẩn Huyên đã là vợ của người ta làm sao không cảm thấy sự biến hóa của thân thể anh, khi anh lên tiếng cô lập tức không nhúc nhích nữa, cô cũng không quên sáng sớm hôm nay thức dậy thì toàn thân đã đau nhức, hiện tại cô cũng không cần cái cảm thụ này, đàn ông này quả thật không chịu được trêu chọc, nhưng nếu như ở trong lòng anh là những người phụ nữ khác, không biết anh có thể mất khống chế hay không? Hồ Cẩn Huyên thầm nghĩ ở trong lòng.

Hồi lâu sau, Thẩm Dật Thần ôm thân thể cứng ngắc của cô bình phục lại tâm tình, cười khổ thở dài, ảnh hưởng của cô đối với anh thật sự là quá lớn, chỉ nhẹ nhàng đụng vào thôi cũng khiến cho cả người anh khó chịu.

Nhớ trước kia ở trong bang, có phụ nữ muốn leo lên giường của anh, cởi láng hết đồ tới hấp dẫn anh kết quả càng làm anh rất chán ghét.

Còn nhớ rõ lúc ấy, khi người phụ nữ kia nhích tới nhích lui trong lòng anh, anh không có làm gì mà đã chán ghét ném cô ra khỏi phòng ngủ, trực tiếp cho chó sói lớn ở cửa làm thức ăn.

Về phần người bị ăn đó anh đã chẳng còn nhớ, chỉ bảo thuộc hạ ném ra khỏi bang, dọn dẹp sạch sẽ cửa và phòng ngủ của anh, lần đó chỉ vì người phụ nữ kia đụng da thịt của anh, anh tắm không dưới mười lần tắm mới chịu đựng được, từ đó anh đều vô cùng ghét phụ nữ, cho đến gặp phải bảo bối trong ngực anh.

Lúc ấy nếu như không phải trưởng lão trong bang hoài nghi anh là đồng tính luyến ái, tặng một người phị nữ đến trên giường của anh mà chính anh cũng muốn chứng minh tính hướng của mình rất bình thường, cho nên mới ngầm cho phép, chỉ là không ngờ người phụ nữ kia chưa làm gì anh đã chán ghét muốn ói, khi đó anh tình nguyện tin tưởng mình là đồng tính nên cũng nguyện không để bất kỳ người phụ nữ nào đến gần mình.

Trời cao đối đãi anh không tệ, để anh gặp được người phụ nữ mình yêu trong đời, anh không cần cô độc cả đời.

Không ngờ hiện tại chỉ một động tác lơ đãng của cô cũng khiến anh cơ hồ mất khống chế, Thẩm Dật Thần bất đắc dĩ cười . . . . .

"Dĩ nhiên, vương tử điện hạ của em!" Hồ Cẩn Huyên tiện tay tắt Laptop sau đó cười híp mắt vươn tay ra.

Thẩm Dật Thần cực kỳ yêu bộ dáng của cô vào giờ phút này, giống như tiên tử nghịch ngợm xuống phàm trần du ngoạn, yêu cơ tuyệt thế mị hoặc nhân tâm, yêu mị mang theo sự thanh thuần hấp dẫn, anh không kìm hãm được nghiêng thân thể hôn lên môi đỏ mọng nũng nịu, càng nếm càng thấy ngọt ngào.

Không giống nụ hôn bá đạo trước kia, anh hôn càng ngày càng dịu dàng, càng ngày càng triền miên, Hồ Cẩn Huyên cảm giác sắp say.

ọc ọc ọc. . . . . .

Một âm thanh không hợp thời vang lên, Thẩm Dật Thần không thể không ảo não rời môi Hồ Cẩn Huyên, vừa lúc bụng đột nhiên vang lên. Thật là 囧a, không biết Huyên có nghe hay không, Thẩm Dật Thần làm như không có chuyện gì nhìn Hồ Cẩn Huyên không hề cảm thấy lúng túng.

"Thần, có phải bụng anh mới kêu không?" Hồ Cẩn Huyên nghi hoặc nhìn bụng anh hỏi, mặc dù lúc ấy cô bị hôn đến thất điên bát đảo nhưng là sát thủ, một tiếng vang nhỏ cũng không thể lọt khỏi lỗ tai cô .

"Nào có, em nghe lầm! Tốt lắm, hiện tại đi ăn cơm, nếu không sẽ chết đói." Thẩm Dật Thần mặt không đỏ hơi thở không gấp nói, sau đó ôm ngang Hồ Cẩn Huyên rời khỏi thư phòng, tránh cô suy đoán lung tung.

"Đó, chẳng lẽ em nghe nhầm hả?" Hồ Cẩn Huyên ôm cổ anh lầm bầm lầu bầu nói, lỗ tai cô rất thính, không thể nào nghe lầm, nếu anh nói không, vậy coi như xong, không nghiên cứu nữa.

ọc ọc ọc. . . . . .

Hồ Cẩn Huyên lập tức tựa tiếu phi tiếu (cười mà không cười) nhìn anh, cô đã nói mà tuyệt đối không nghe lầm, bụng anh đói kêu rột rột, ha ha ha. . . . . . mặt mũi đàn ông đáng ghét a, thiệt là…nói cô biết anh đói bụng cô cũng đâu cười anh.

"Khụ khụ khụ. . . . . ." Thẩm Dật Thần giả vờ ho, bị chính người phụ nữ mình yêu mếm nhìn như vậy, khuôn mặt anh tuấn như thần thánh cũng dính chút ít đỏ ửng, anh không nghĩ đến bụng sẽ vang lúc này, đều do thư ký Liên, nếu không anh cũng không đói bụng đến bây giờ.

" Có phải anh đến công ty mãi mê là