
ười.
“Vừa rồi ở trên máy bay tôi cũng nghe loa phóng thanh nói, chỉ là thiếu chút nữa là tôi đã lên chuyến máy bay kia. Đáng tiếc tôi không mua được tấm vé cuois cùng nên đành đi chuyên cơ sang đây!” Trác Minh Liệt hời hợt nói qua. Tiểu Thi cố gắng mở to mắt nhưng vẫn hoàn toàn mơ hồ. “Xem nào, thời gian của cô thật còn không nhiều lắm.”
“Chúng ta đi đến chỗ nào đầu tiên?”
“Tôi muốn đi đến viên trang họ Lý đầu tiên”Tiểu Thi kéo Cầu Cầu nhỏ giọng nói “Cầu Cầu nắm tay mẹ có được hay không?”
“Vâng” Cầu Cầu ngoan ngoãn gật đầu.
Tháng tư ở Vancauver khí hậu rất dễ chịu, ánh mặt trời ấm áp.Từng đợt hoa Anh Đào và Đỗ Quyên nở rộ.
Trác Minh Liệt gọi một chiếc xe taxi chạy thẳng tới viên trang họ Lý.
“Tiểu Thi cô có phải không thoải mái chỗ nào hay không?” Trác Minh Liệt nhìn thấy sự khác thường của Tiểu Thi .
“Tôi không sao” Mười lăm phút sau, một tòa trang viên khác hắn với kiến trúc của Trung Quốc xuất hiện, nằm tại lưng chừng trên dốc núi. Trang viên được bao bọc xunh quanh bởi các cây đại thụ và những vườn hoa rực rỡ. Hàng rào sắt mang phong cách châu Âu bị cây Tường Vi bám đầy.
“Mẹ weare¬home! weare¬home!” Cầu Cầu qua ở cửa sổ xe trước vui vẻ kêu to. Tiểu Thi lại trầm mặc, không nói, cô mơ hồ cảm nhận thấy trong tầm mắt của cô trang viên này không hề có sức sống thậm chí mang đậm không khí trầm lặng.
Xuống xe Cầu Cầu là người đầu tiên chạy ra nó chạy nhanh đến trước cửa bấn chuông và kêu to: “un¬cleweare¬home!” Nhưng Trác Minh Liệt lại để ý thấy những thứ như tay nắm cửa và hàng rào sắt đã gỉ vết loang lổ nhìn giống như đã thật lâu không ai tới.
Thật lâu bên trong lại truyền đến tiếng người: “người nào!”
“Mẹ có người ở”!
Một ông cụ tóc nâu trắng đi ra, mặt tò mò nhìn Tiểu Thi: “ngài tìm ai?”
Tiểu Thi nắm hàng rào khẩn trương hỏi: “ngài khỏe, xin hỏi Lý Triết Vũ còn ở tại nơi này không?”
“Lý Triết Vũ? Chưa nghe nói qua!” Ông cụ trả lời, điều đó khiến Tiểu Thi trầm mặc.
“Nơi này là không phải gọi là Lý Viên sao? Trước đây ai đã ở đây?” Trác Minh Liệt hỏi.
“Cái gì là Lý Viên, nơi này là vườn Hoa Thường trước là một cô gái gốc Hoa ở sau đó cô ấy lại trở về nước, phòng này vẫn trống không!”
Nghe ông cụ nói như vậy, Tiểu Thi cảm thấy thật mơ hồ chẳng lẽ cuộc sống trước kia là tự cô tưởng tượng ra sao?
“Chúng tôi có thể vào xem một chút được không?” Trác Minh Liệt vừa nói vừa đem một xấp tiền mặt đưa vào. Ông cụ nhìn một chút, im lặng rồi mở cửa chính ra. Cầu Cầu như con chim nhỏ bay vào, nhìn Cầu Cầu đối với nơi này quen thuộc như vậy Trác Minh Liệt biết Tiểu Thi không nói dỗi hoặc là che dấu cái gì, như vậy nói dỗi chỉ có thể ông cụ này! Mà ông ta nói dối nguyên nhân khẳng định cũng là từ Lý Triết Vũ!
Trong phòng tất cả mọi thứ đều được che một tầng vải trắng lên, phía trên đó rơi đầy bụi bẩm.
“Mẹ những món đồ chơi của con đều không thấy!” Cầu Cầu đi ra từ trong một cái phòng, cả khuôn mặt đều lộ vẻ khó hiểu.
Tiểu Thi vô lực nhìn nó quả thật không biết nên giải thích làm sao.
Trác Minh Liệt tra xét chung quanh anh tin tưởng chỉ cần Lý Triết Vũ đã từng ở đây anh ta nhất định sẽ lưu lại cái gì.
“Cầu Cầu!” Tiểu Thi phát hiện Cầu Cầu đi về phía vườn hoa sau núi, nơi đó có một chỗ rất nguy hiểm. “Cầu Cầu nhanh lên trở lại!”
Cô vừa hô vừa đuổi theo “Mẹ, con thỏ nhỏ của con cũng không thấy!” âm thanh của Cầu Cầu từ trong bụi cỏ truyền đến.
“Cầu Cầu con ra ngoài nhanh lên một chút, mẹ không nhìn thấy con đâu!” Tiểu Thi gấp đến độ kêu to. Nhưng vào lúc này cô không nghe được tiếng vang của Cầu Cầu nữa rồi.
“Cầu Cầu… Cầu Cầu ..con đang ở đâu!” Tiểu Thi chợt phát hiện Cầu Cầu đang nằm ở dưới một thân cây cách đó không xa.
“Cầu Cầu! !” Tiểu Thi chạy vọt tới chỗ Cầu Cầu! ! Không rõ là vì nguyên nhân gì mà Cầu Cầu lại ngủ mê man, bên cạnh nó còn có tờ giấy.
“Tiếp cận Trác Minh Liệt tìm hết tất cả dự liệu về kế hoạch A ! Nếu không….” Tiểu Thi nhảy dựng lên cô hiểu đây là một âm mưu. Nhưng âm mưu này bắt đầu từ khi nào? Năm năm trước? Hay một tháng trước? Lý Triết Vũ ở trong âm mưu này rốt cuộc là nhân vật gì? Người bị hại? Người tham dự? Hay kẻ chủ mưu? Kế hoạch A là cái gì? Cùng với Trác Minh Liệt có quan hệ gì !
“Tiểu Thi!” Trác Minh Liệt phát hiện không thấy Tiểu Thi và Cầu Cầu lập tức đi tìm tới.
Tiểu Thi lập tức đem tờ giấy dấu đi “Không có việc gì, Cầu Cầu chỉ ngủ thiếp đi!”
Trác Minh Liệt nhìn Tiểu Thi một chút lại nhìn sang Câu Câu đang ngủ miên man một chút anh nhạy bén cảm thấy được Tiểu Thi giống như che giấu anh cái gì. Nhưng anh không có tiếp tục truy vấn mà là thúc giục cô mau chóng rời khỏi khu đất thị phi này.
“Phía dưới đi đến nơi nào?” Trác Minh Liệt không chút để ý, hỏi.
“Tôi không biết” Tiểu Thi khẽ nói “Có lẽ chúng ta nên trở về! Nếu như Triết Vũ thật sự không muốn gặp tôi chúng ta có tìm cũng không được!”
“Cầu Cầu làm sao lại vô duyên vô cớ ngủ thiếp đi!” Trác Minh Liệt cau mày nhìn chằm chằm ánh mắt của Tiểu Thi. Nơi đó thoáng qua một vẻ bối rối quả thật như anh đang dự liệu.
“Tôi không biết” Tiểu Thi cuống quít che giấu có lẽ là quá mệt mỏi!
Trác Minh Liệt không tiế