
Nhã nói cô ấy đến gần mình là có mục
đích? Nhưng ngộ nhỡ Tiểu Thi chính là Lâm Thi Ngữ thì sao đây?
“Tiểu Thi là Lâm Thi Ngữ! Tiểu Thi chính là mẹ của Mộc Mộc !” Trác Minh Liệt
tự lẩm bẩm như tự ám hiệu mình. “Sau khi điều tra tất cả các bệnh viện
chúng tôi đã tìm được, bệnh viện Cờ Đỏ đã tiếp nhận một bênh nhân bị
thương nặng vào khoảng 2 giờ trước!” Trợ lý gọi điện thoại tới.
“Tốt” Trác Minh Liệt cúp điện thoại, rồi lập tức gọi cho Tiểu Thi. . . “Tiểu
Thi em hãy lập tức đến bệnh viện Cờ Đỏ chờ anh, có lẽ Thẩm Tử Quân đang ở đó!”
“Ồ! Tốt quá!”
Tiểu Thi cúp điện thoại vội vàng chạy đến bệnh viện Cờ Đỏ nhưng vừa tới cửa bệnh viện thì bị người khác ngăn cản.
“Tiểu thư bây giờ bệnh viện chúng tôi đang khử độc, trong vòng một giờ tới không thể đi vào!” Một người bảo vệ nói.
“Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ có bệnh truyền nhiễm hay sao?”
“Thật ngại đây là quy định của bệnh viện, tôi cũng vậy không rõ lắm! Nếu như tiểu thư muốn khám bệnh thì xin chờ một chút!”
Tiểu Thi cảm thấy chuyện kỳ lạ nhưng dù sao cô cũng chỉ là một phụ nữ nên cũng không còn biện pháp.
“Tiểu Thi!” Trác Minh Liệt nhìn thấy Tiểu Thi vội gọi cô.
“ Minh Liệt bọn họ nói bây giờ không thể vào bệnh viện!”
Trác Minh Liệt không nói một lời nào kéo Tiểu Thi đi vào. Đây là lối đi rất
nhỏ nhưng lại có thể dẫn thẳng vào bệnh viện. Bọn họ đi thẳng đến phòng
cấp cứu rồi đi đến các phòng bệnh lớn nhưng không hề thấy Thẩm Tử Quân!
“Chết tiệt lại để cho anh ta chạy!” Trác Minh Liệt khẽ nguyền rủa.
“ Minh Liệt, sao anh lại nói Thẩm Tử Quân ở chỗ này?”
“Vừa rồi chắc chắn là ở nơi này nhưng bây giờ không biết đã đi đâu! Phùng Thiếu Diễm quả thật quá giảo hoạt rồi!”
“ Phùng Thiếu Diễm muốn thương tổn Thẩm Tử Quân?”
“Việc tại sao anh ta muốn mang Thẩm Tử Quân đi thì anh cũng không rõ lắm,
nhưng tình trạng của Thẩm thị gần đây hình như có vấn đề! Hơn nữa còn
đang âm thầm đối lập với Trác Thị của chúng ta!”
“Tại sao có thể như vậy? !” Tiểu Thi kinh ngạc!
“Chúng ta phải mau chóng tìm được Thẩm Tử Quân để hỏi rõ về tất cả!” Trác Minh Liệt cũng rất nóng lòng không chỉ vì Thẩm Tử Quân ở bên cạnh Phùng
Thiếu Diễm mà cô ấu còn biết bí mật về Lâm Thi Ngữ !
“Nhưng bây giờ cô bị Phùng Thiếu Diễm khống chế , phải đi đâu tìm đây?”
“Chủ nhân ngài thật sự hiểu rất rõ về Trác Minh Liệt, quả nhiên hắn ta phái người tìm được bệnh viện Cờ Đỏ, may mà chúng ta đi kịp thời!” Trong một chiếc xe Jeep đen thượng, có hai người áo đen ngồi trước, Phùng Thiếu
Diễm ôm Thẩm Tử Quân ngồi ở hàng sau.
“Hừ! Biết người biết ta
trăm trận trăm thắng! Dù Trác Minh Liệt thông minh cỡ nào cũng sẽ không
ngời được tôi là người nhà họ Lâm ! Dù thông minh cũng không nghĩ ra
mình sẽ gặp phải tai họa!”
“ Ha ha nhưng thưa chủ nhân tôi có một chuyện không rõ, anh đã sợ Thẩm tiểu thư sẽ phá hỏng kế hoạch của
chúng ta vì sao không giết cô ta đi để trừ hậu họa!”
“Cậu thì biết cái gì! !” Phùng Thiếu Diễm chợt rống giận, bị dọa sợ người phía trước lập tức im miệng.
Lần đầu tiên không muốn mạng của cô hắn đã quyết định không giết cô nữa.
Hắn nhìn cô ở trong ngực của mình, trong lòng chợt dâng lên một lỗi
thương cảm. Hắn kéo thảm mỏng lên cao. “Ba tháng sau nhất định tôi sẽ
trả lại tự do cho em”
====================
“Tối nay dẫn Cầu Cầu đến nhà anh đi” Anh ôm lấy cô nhỏ giọng nói.
“Không được” Cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng “Ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy thì sẽ không tốt”
“Em đã nói như vậy anh phải lập tức gia tăng tốc độ! Cho em danh phận!” Trác Minh Liệt cười nói.
? ? Tiểu Thi không thể tin vào lỗ tai của mình, vừa rồi anh lại cầu hôn cô, rốt cuộc anh muốn làm gì.
“Cuối tuần chúng ta cử hành lễ đính hôn đi, sau đó sẽ lập tức kết hôn!” Trác Minh Liệt nói. “Tại sao lại nhanh như vậy?”
“Chẳng lẽ em không muốn nhanh chóng gả cho anh sao?”
“Vậy chuyện của Hàn Ti Nhã thì làm thế nào? Còn ba của anh nữa?” Suy nghĩ
của phụ nữ luôn cẩn thận hơn đàn ông, nên nhưng việc anh chưa nghĩ đến
cô đều nghĩ hộ giúp anh.
Trác Minh Liệt nhìn cô một chút, nghiêm
túc nói: “Chỉ cần em tin tưởng anh, tất cả mọi việc đều có thể giải
quyết!” Tiểu Thi ngoan ngoãn gật đầu một cái.
“Cầu Cầu vẫn còn ở cửa hàng bán hoa em đi đón con đã!”
“Anh đưa em đi!” Vì vậy Trác Minh Liệt đưa Tiểu Thi đến cửa hàng bán hoa.
“Ông chủ tôi đến đón Cầu Cầu!”
“Tiểu Thi sao giờ cô mới đến! Cầu Cầu bị một người phụ nữa đeo mặt lạ dẫn đi
rồi, cô ta nói là bạn của cô. Hình như là dẫn Cầu Cầu ra công viên rồi
!”
Ổng chủ nghi ngờ hỏi “Là bạn của cô sao?”
“A” Lòng của Tiểu Thi nhảy loạn lên, trên trán cô xuất hiện một tầng mồ hôi, khó khăn nói.
“Vậy thì tốt, vừa rồi tôi định gọi cho cô hỏi một chút vì sợ đó là người xấu ! Nhưng nếu là bạn của cô, tôi đã yên tâm rồi!”
Tiểu Thi thất hồn lạc phách ngồi trên xe của Trác Minh Liệt. . . “Thế nào, Cầu Cầu sao rồi?” Trác Minh Liệt hỏi.
Trác Minh Liệt lái vòng xe từ cửa hàng bán hoa ra ngoài đường lớn nhưng Tiểu vẫn chỉ ấp úng nói.
“Vậy bây giờ em muốn đi đâu?”
“Em muốn tới văn phòng của anh!” Tiểu Thi bật thốt lên, cô biết tại sao
người phụ nữ đeo mặt nạ muố