
mời! Lâm Thi Ngữ tiểu thư được đưa đến đây vào khoảng năm năm về trước, nhưng đến nay cô ấy vẫn chưa tỉnh lại! Vì không liên lạc được
với người nhà nên chúng tôi chỉ có thể để cô ấy ở nơi này!"
"Lúc ấy ai đưa cô ấy đến, và vienj phị của cô ấy từ trước đến giờ đều do bệnh viện chi trả sao?" Trác Minh Liệt tỉnh táo hỏi.
"Người đưa cô ấy đến là một người đàn ông trẻ tuổi hinh như chính là người gây ra tai nạn, lúc đó anh ta có để lại một khoản phí bồi thường , số tiền đó cũng đủ dùng cho tiểu thư Lâm Thi Ngữ rồi!" Bác sĩ trả lời ngay ngắn rõ ràng. . . Trác Minh Liệt không nói gì thêm nữa, ba người im lặng
suốt cả dọc đường đi đến phòng bệnh. Đến nơi bác sĩ đẩy cửa vào một mùi
vị mốc meo lập tức xong thẳng vào mũi, gần như là phản xạ có điều kiện
Trác Minh Liệt lập tức bịt mũi.
Trên giường bệnh đơn bạc, có một cô gái tầm 17-18 tuổi cả khuôn mặt dính đầy vết thương chằng chít, gần
như không thể nhận ra là ai.
"Hàn Ti Nhã, khuôn mặt cô gái nhiều
sạo như vậy, làm sao cô có thể biết cô ấy là Lâm Thi Ngữ?" Trác Minh
Liệt hỏi. . . Hàn Ti Nhã tiện tay lấy một gọng kính đen đeo lên khuôn
mặt cô ấy"Anh nhìn đi, cảm giác giống không?" Khi cô gái đeo gọng mắt
kính đen lên lòng của Trác Minh Liệt chợt co quắp kịch liệt.
Cái hình ảnh đáng sợ năm năm trước như chợt xuất hiện ở trước mắt: hiện
trường máu tươi đầy đất , một chiêc giày, vài mảnh áo cưới trắng muốt,
và gọng kính đen vỡ nát!
" Thi Ngữ" Anh thất thanh kêu lên.
Hàn Ti Nhã đắc ý cười "Ngoại trừ việc này em còn có chứng cớ khác!" Cô ta
lấy một chiếc điện thoại di động cú từ trong ngăn kéo ra "Nghe nói vật
này đã bị người gây tai nạn lấy đi! Nhưng mấy ngày trước em đã nhờ một
người bạn nước ngoài lấy lại, số điện thoại liên lạc trong đây cũng đủ
để chứng minh cô gái này chính là Lâm Thi Ngữ!"
Trác Minh Liệt
không nói câu nào, anh đang tìm kiếm sơ hở trong chuyện này. Trước đây
anh đã tìm gần như hết cả Trung Quốc mà không hề tìm thấy thì làm sao
Hàn Ti Nhã có thể tìm được Lâm Thi Ngữ trong một khoảng thời gian ngắn
như vậy đây? Trong suốt năm năm tại sao họ không nói mà phải đợi đến tận bây giờ mới chứng thực đây là Lâm Thi Ngữ? Nhất định là Hàn Ti Nhã giở
trò!
"Cho nên Trác Minh Liệt. Ả Tiểu Thi kia không phải là Lâm
Thi Ngữ đâu, cô ta cố tình giả làm Lâm Thi Ngữ để lấy được lòng tin của
anh, để đạt được mục đích của cô ta!"
"Cô làm thể nào mà phát hiện ra cô gái này?" Trác Minh Liệt hỏi.
"Trước đâu em vẫn cảm thật có lỗi với Lâm Thi Ngữ! Sau khi về nước lại cảm
thấy anh nhớ mãi không quên cô ấy, nên đã lập tức bắt đầu tìm kiếm cô
ấy! Người của em đã tìm kiếm suốt một tháng mới tìm được cô ấy ở nơi
này!"
"Nhưng năm năm trước, không phải báo trí đăng tin Lâm Thi
Ngữ đã chết rồi sao? Tại sao cô còn phải tìm cô ấy?" Trác Minh Liệt thử
thăm dò hỏi.
"Ách, chuyện đó là…, báo chí nói không hề tìm thấy xác của cô ấy nên em luôn cảm giác Lâm Thi Ngữ vẫn còn sống, mà không
phải anh cũng luôn cho rằng cô ấy không chết hay sao?"
"Làm sao cô biết tôi cho là Lâm Thi Ngữ không chết? ?" Trác Minh Liệt giận dữ hỏi. “A” Hàn Hàn Ti Nhã ấp úng nói không nổi nguyên nhân.
“Hàn Hàn
Ti Nhã cám ơn cô đã cho tôi biết Lâm Thi Ngữ không chết, như vậy tôi
liềlòng tôi đã thanh thản! Tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện tốt nhất những chuyện còn lại cô không cần phải quan tâm! Làm như vậy tôi cũng có thể
thanh thản sống cùng Tiểu Thi!” Trác Minh Liệt nhìn Hàn Hàn Ti Nhã ,
lạnh nhạt nói.
Hàn Hàn Ti Nhã hoàn toàn bối rối, cô ta thật sự
không ngờ đến Trác Minh Liệt sẽ nói như vậy. Cô ta vốn cho rằng anh ta ở bên cạnh Tiểu Thi hoàn toàn là vì áy náy với Lâm Thi Ngữ nhưng mọi
chuyện bây giờ là sao?
“Cô còn chuyện gì không?” Trác Minh Liệt hỏi Hàn Ti Nhã .
“Thật sự, anh không phải là vì Lâm Thi Ngữ mà mới ở cùng Tiểu Thi sao?” Cô ta thử thăm dò hỏi.
“Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn chưa từng hiểu tôi, chỉ luôn là dựa vào cảm
giác của mình để phán đoán tôi yêu ghét! Hàn Ti Nhã tỉnh ngộ đi!” Trác
Minh Liệt đi ra khỏi phòng bệnh.
“ Minh Liệt! Trác Minh Liệt!” Hàn Ti Nhã đuổi theo.
“Đúng rồi tôi sẽ đính hôn với Tiểu Thi! Hi vọng khi đó cô thể tới chúc phúc cho chúng tôi!” Trác Minh Liệt dừng bước.
“Cái gì?” Hàn Hàn Ti Nhã đứng sững tại chỗ, vật trong tay rơi xuống đất, “
Anh gạt em có đúng hay không?” Nước mắt nóng rực lăn xuống gò má làm
thức tỉnh cảm xúc của Hàn Ti Nhã. . . “Thật sự không còn bất cứ cơ hội
nào rồi sao?” Cô ngơ ngác hỏi.
“Tôi muốn đi về, nếu như cô muốn
đi nhờ xe thì hãy nhanh một chút” Trác Minh Liệt thở dài. Nhưng Hàn Ti
Nhã vẫn không nhúc nhích, cô dứng dưới ánh sáng mặt trời sáng trong như
một pho tượng. Trác Minh Liệt không tiếp tục đợi cô ta tự mình lái xe đi về.
Tâm tình của Trác Minh Liệt chợt trở nên thật không tốt,
mặc dù anh biết chuyện này có đến 99% là Hàn Hàn Ti Nhã bày trò nhưng
vẫn bị 1% kia hành hạ. Phần yếu ớt này chính là sự áy náy đối với Lâm
Thi Ngữ. Anh châm điếu thuốc, mê mang nhìn ra phương xa.
Lâm Thi
Ngữ là mẹ của Mộc Mộc, nếu Tiểu Thi không phải là Lâm Thi Ngữ , vậy cô
ấy là ai? Chẳng lẽ như Hàn Ti