Duck hunt
Vợ Tôi Là Paparazzi

Vợ Tôi Là Paparazzi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326880

Bình chọn: 8.00/10/688 lượt.

cùng Hân Nhiên lên xe, Cổ Lâm lập tức hăm hở giẫm chân ga.

Giản Ái tinh mắt nhìn thấy phía trước xe có một người đàn ông đeo kính râm đang đi ra giữa đường, cho nên lập tức la lên: “Dừng lại, phía trước có người mù.”

“Người mù này chẳng lẽ đui rồi sao, vậy mà không nhìn thấy xe của tôi.” Cổ Lâm có chút ngạc nhiên dừng xe.

Hân Nhiên khó nhịn ruột vặn vẹo nên dứt khoát ôm bụng lăn lộn ở ghế sau. Cổ Lâm không cho là đúng nhún nhún vai, giống như đã quá quen với phản ứng này của Hân Nhiên.

Đến nơi, Hân Nhiên mở to hai mắt, chỗ, chỗ, chỗ nào vậy chứ, sao mà dám vào đây!

Giản Ái thì lại bình tĩnh nhìn khắp chỗ này, may mà cô đã từng đến Nhạc Nhã Hiên, cũng từng vào trong căn phòng vàng ròng của Diệp Thắng Kiền, cho nên đối với việc có có thể đến nơi sang trọng nhất, lớn nhất thành phố —— hội sở của Hoa Viên Hoàn Vũ—— cô vẫn không bị nhũn chân.

Hân Nhiên nhìn bảo vệ cao lớn đẹp trai trước cửa chính hội sở Hoa Viên, động tác tay nhẹ nhàng của họ, cùng với những kiến trúc sặc sỡ loá mắt, tường cửa nguy nga bên trong phía sau lưng bọn họ, còn cả những chiếc xe sang trong qua lại như con thoi trước cửa hội sở, cửa không ngừng đóng mở, hết nhân vật nổi tiếng này đến nhân vật nổi tiếng khác trang phục đẹp đẽ ra ra vào vào, mùi thơm đánh úp lại khiến cô nàng không khỏi rùng mình.

“Không biết đàn chị Tiếu mà đến chỗ như thế này thì còn có thể kiêu ngạo như vậy không nhỉ.” Hân Nhiên nhớ tới bộ dạng dúm dó của Tiếu Viện mà không khỏi cảm thán nói.

Không đợi cô nàng cảm thán thêm vài tiếng, Cổ Lâm đã dẫn đầu đi vào. Phía trước có quản lý dẫn các cô đi tới một lầu gác nhỏ gần bên hồ, vừa đi vào liền thấy phía sau rèm cửa thật dài là một mặt cửa sổ sát đất, rất thích hợp để nhìn phong cảnh, điều không được hoàn mỹ là không gian trong phòng quá cao nên có vẻ rất trống trải, cho nên trên trần nhà phải treo đèn thủy tinh màu sắc và hoa văn phức tạp, tuy là bài trí cũng giống như các hội sở khác, nhưng vì thiết kế khác biệt nên ngược lại khiến ngọn đèn thủy tinh bình thường lại trở nên vô cùng đoan trang tao nhã. Làm người ta kinh ngạc là trong phòng đã có người.

“Hạ Sầm Minh!” Giản Ái kinh ngạc la lên.

“Xin lỗi nhé! Lâm Lâm hôm ấy đã dọa cô đúng không, cho nên tôi mới bảo cô ấy đặc biệt mời cô tới đây xin lỗi.” Hạ Sầm Minh ngồi ở bên bàn đứng lên, lịch sự đầy mình.

Giản Ái trong lòng khẽ động: “Hèn gì, người nhìn tài ba như chị Cổ lại đến trường tìm tôi, hóa ra là do anh yêu cầu!”

Hạ Sầm Minh mỉm cười nói: “Vị hôn thê của tôi học khoa văn học Anh ở trường Havard,” anh ta nhìn thoáng qua Cổ Lâm đang làm bộ như sám hối nói, “Cái trường học đó cái gì cũng dạy, chỉ trừ đọc sách, cho nên hôm đó cô ấy có chỗ không đúng, tôi còn phải xin cô thứ lỗi hơn!”

Giản Ái vừa nghe lời này, lại có chút bất ngờ nói: “Chị Cổ lớn lên ở nước ngoài?” Hèn gì.

Hạ Sầm Minh hơi chớp mắt, trong giọng nói mang theo ý cười khả nghi nói: “Không phải, năm tuổi cô ấy mới xuất ngoại, có phải cô ấy ở trước mặt hai người nói gì đó kỳ kỳ quái quái không?!”

Giản Ái kéo Hân Nhiên đang muốn nói chuyện nói: “Đâu có, tiếng Trung của chị ấy nói vô cùng tốt.” Nếu không phải là thường xuyên nói sai nghĩa.

Cổ Lâm đắc ý nói: “Chỉ có anh là hay chê em tiếng Trung không tốt, có nghe thấy chưa, người ta đâu có vậy đâu.”

Hạ Sầm Minh nhịn đến đỏ cả mặt.

Cổ Lâm ngẩng cao đầu lên cao ngạo nói: “Đừng thấy em xuất ngoại lâu như vậy, nhưng mà em vẫn hát được bài bạch mao nữ đấy.”

Giản Ái ho khan một tiếng: “Thật chứ?!”

Hạ Sầm Minh ngẩng đầu nhìn Cổ Lâm, lắc lắc đầu.

Cổ Lâm giận dữ: “Anh nghĩ em quên lời rồi sao? Hôm nay em sẽ hát bạch mao nữ cho Giản Ái, xem như là chuộc tội với cô ấy.”

Hân Nhiên vội vàng vỗ tay: “Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!”

Cổ Lâm đắc ý hắng hắng cổ họng hát: “Cắt ra hai cân dây hồng cột tóc, cho Hỉ Nhi tôi cột lên tóc.”[1'>

Hai cân dây hồng cột tóc, Hân Nhiên kinh ngạc, cũng có phải là bọc xác ướp đâu mà cần nhiều dữ vậy chứ!

Nhất thời mọi người đều không tiếng động im lặng nghe.

Hết một khúc, Giản Ái liền dẫn đầu vỗ tay.

Nghe vỗ tay, Cổ Lâm đắc ý nói: “Có phải là có thể tua đi tua lại ba ngày không?”

Hạ Sầm Minh lập tức chuyển hướng đề tài: “Em nói em hát để chuộc tội, vậy em biết mình tội gì không?”

Cổ Lâm nhìn anh ta một cái, có chút ngượng ngùng nói: “Nếu có tiền cũng là một cái tội, vậy thì em chính là không cẩn thận mà tạo thành tội lớn.”

Giản Ái cười thầm. Nhìn như một người phụ nữ mạnh mẽ hóa ra cũng chỉ là một đứa con nít xỏ lá.

Chỉ có Hạ Sầm Minh sắc mặt quả thực là khó coi đến cực điểm. Mở miệng muốn nói gì đó, lại bị Giản Ái giành nói trước: “Vô cùng cảm ơn anh đã sắp xếp, thành ý của anh tôi đã nhận, thực ra chị Cổ chỉ đùa một chút với tôi thôi, anh không cần phải nghiêm trọng quá đâu.”

“Em nghe chưa?” Hạ Sầm Minh xoay người mỉm cười với Cổ Lâm, “Sau học tập lòng dạ như Giản Ái chút đi.”

Cổ Lâm hì hì cười, “Người tội lỗi đầy mình như em hâm mộ những người vô tội như cô ấy nhất đấy.”

Nhắc đến tội lỗi của người có tiền, Giản Ái hơi hơi giật mình, vội vàng lấy một tờ chi phiếu từ bên trong túi ra: “An