
ư thế cũng không nỡ lòng ra tay
làm chuyện này.
Vân Trầm Nhã nói đúng, hắn quả thật lòng dạ đàn bà,
hơn nữa lại không quả quyết.
Đường Ngọc trầm mặc một hồi, rũ mắt nói: "Ta chỉ
nghĩ, tính tình Diệp tiểu Bảo mặc dù quái dị, nhưng tâm địa lại đơn thuần. Thím
Diệp, trượng phu đã chết, con lại mắc bệnh điên, vốn số mạng đã vô cùng khổ sở.
Ngươi lại..."
Vân Trầm Nhã không nói gì.
Đường Ngọc lại nói: "Chỉ vì thế, ta mới, ta mới
không có tài cán gì giúp đỡ Đường gia, thực... thực vô dụng."
Vân Trầm Nhã trầm mặc trong chốc lát, cười nói:
"Nếu bất mãn hành vi của ta, ngươi có thể rời khỏi."
Rời khỏi rồi có thể đi đến nơi nào. Về Lâm Nam, Đường
gia có bị người khác hãm hại hay không? Có được ai che chở hay không? Bản thân
hắn biết rõ cơ nghiệp Đường gia nguy ngập, nhưng chỉ có thể khoanh tay đứng
nhìn, một chút cũng không giúp được hay sao?
Đường Ngọc mím chặt môi lại, lắc lắc đầu: "Không,
ta không có thắc mắc gì về cách làm của ngươi, ta chỉ là..."
Vân Trầm Nhã nhìn hắn, gõ ngón tay lên mặt bàn, gằn
từng tiếng nói: "Ta tìm Liên Binh phù là vì bảo vệ giang sơn Anh Triêu
quốc của ta. Ngươi tìm Liên Binh phù là vì bảo vệ cơ nghiệp Đường gia của
ngươi. Anh Triêu quốc có bao nhiêu người, Đường gia ngươi có bao nhiêu người?
Chuyện này, nửa điểm sơ xuất cũng không thể để xảy ra. Nhất thời mềm lòng vì
hai người đó, hay là diệt cỏ diệt tận gốc, bên nặng bên nhẹ, ngươi có phân biệt
được hay không?"
Không đợi Đường Ngọc đáp, Vân Trầm Nhã cầm lấy một cây
bút lông cừu xoay xoay, "Ba" một tiếng gãy ra làm hai đoạn:
"Ngươi cũng không cần phân biệt rõ. Bất quá ta chỉ nói với ngươi một lần
này thôi, sau này nếu xảy ra chuyện như vậy, thu hồi lại vẻ mặt mèo khóc chuột
của ngươi đi."
Nói xong, hắn cười cười: "Anh Cảnh Hiên ta ở Nam
Tuấn quốc, ngoại trừ Đường gia bọn ngươi ra, không phải là còn có rất nhiều lựa
chọn khác hay sao?"
Hơi thở Đường Ngọc nặng nề hẳn đi. Nhưng chỉ giây lát
sau, ánh mắt của hắn liền bình tĩnh trở lại: "Vậy... vậy tiểu Đường và Đa
Hỉ nay cũng biết chuyện của hai mẹ con thím Diệp, nếu tiểu Đường không phải là
người hoàng thất, ngươi cũng phải đối phó với các nàng ấy sao?"
"Thu Đa Hỉ thì không cần." Vân Trầm Nhã bình
tĩnh nói "Thu gia vốn là người thay hoàng thất trông giữ Liên Binh
phù."
"Vậy... Tiểu Đường?"
Vân Trầm Nhã liếc mắt nhìn Đường Ngọc một cái, trầm
mặc trong chốc lát, nói: "Không cần."
Đường Ngọc ngẩn ra.
Vân Trầm Nhã rũ mắt xuống, biểu tình không rõ. Qua một
lúc sau, hắn nói: "Bởi vì Nguyễn Phượng."
"Nguyễn Phượng?"
"Nguyễn Phượng trên danh nghĩa là cháu của Lục
Vương gia, nhưng trên thực tế lại là đứa con tư sinh của Lục Vương gia và vị
hoa khôi thanh lâu nổi tiếng một thời Thủy Sắt. Lục Vương gia là bào đệ duy
nhất của quốc quân các ngươi, thân phận tôn quý, dưới một người, trên vạn người.
Thử hỏi một nhân vật như Nguyễn Phượng, tại sao lại vô duyên vô cớ mà tiếp cận
Thư Đường?"
Đường Ngọc kinh hãi: "Ý ngươi nói..."
Vân Trầm Nhã cầm hai đoạn bút gãy trong tay quăng lên
bàn: "Điều tra Nguyễn Phượng, nói không chừng có thể tìm ra một chút tin
thú vị."
Cùng lúc đó, tại Phi Nhứ lâu - Kinh Hoa thành.
Trên lầu ba, trầm hương thơm ngát, khói nhẹ lượn lờ,
có một người mặc y phục vải bố, dung mạo tầm thường đang ngồi. Hắn cầm trong
tay một đôi đũa tinh xảo, nhíu nhíu mi: "Nói như vậy, Anh Cảnh Hiên đã
nhìn ra sơ hở. Muốn đối phó với ta?"
Nguyễn Phượng chắp tay nói: "Không sai. Ngày đó
thủ hạ của ta chính mắt thấy câu chuyện Diệp tiểu tử ở ngoại ô thành Đông nổi
điên. Sau đó, Anh Cảnh Hiên đã bắt đầu từ manh mối này mà điều tra nguồn
gốc."
"Hắn thật thông minh." Người mặc y phục bằng
vải bố nói "Tuy nhiên, để hắn điều tra ra thân phận Thư Đường thì không
khó, nhưng để hắn tại thời điểm thích hợp nhất điều tra ra thân phận của Thư
Đường, chuyện này cần phải động chút tay chân."
Lại trầm ngâm một lúc, người mặc bộ y phục bằng vải bố
đột nhiên nói với Nguyễn Phượng: "Năm đó, trong Kinh Hoa thành có một danh
kỹ biệt danh là Uyên Ương ai cũng có lấy làm trượng phu, ngươi còn nhớ rõ
không?"
Vẻ mặt Nguyễn Phượng buồn bã: "Ừ, là người đã hại
chết Thủy Tĩnh di."
Năm đó chuyện của danh kỹ Uyên Ương lan truyền khắp
Kinh Hoa thành, ai nấy đều lửa giận ngập trời, hỏa thiêu sống Uyên Ương, sau đó
còn đốt sạch tất cả những gì liên quan đến ả ta.
Người trong bộ y phục vải bố nói: "Ừ, chính là bà
ta. Không phải Thư Đường không có mẫu thân hay sao? Truyền tin ra, nói Thư
Đường là con gái của Uyên Ương và Thư Tam Dịch."
Nguyễn Phượng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người trong bộ
y phục bằng vải bố: "Nhưng mà..."
"Sao? Tổn thương đến muội muội của ngươi, ngươi
không đành lòng hả?"
Nguyễn Phượng cúi đầu không nói.
Người trong bộ y phục bằng vải bố lại hỏi: "Gần
đây ngươi có đi thăm Thủy Sắt di hay không?"
Nguyễn Phượng nói: "Hôm qua...có đi."
"Gần đây xảy ra nhiều chuyện, ngươi bớt đi thì
tốt hơn." Vẻ mặt người trong bộ y phục bằng vải bố không chút thay đổi
nói. Qua một lát sau, hắn lại nói: "Chuyện Thư Đường không nên trì hoãn
nữa, ngươi