
lúc lâu cũng không nghe tiếng trả lời.
Thư Đường ngẩng đầu lên, phát giác Vân vĩ lang đang
nhìn nàng, ánh mắt sâu như biển.
Sau đó hắn thản nhiên cười rộ lên: "Ừ."
Thư
Đường cũng nhếch miệng cười lại một cách miễn cưỡng, mới đi lên phía trước được
vài bước, Vân Trầm Nhã lại kéo nàng về phía sau, thanh âm oang oang thô ráp
"Tiểu Đường muội, thực xin lỗi."
Lúc này trời cao mây xanh, ánh mặt trời ngày thu như
một bản tình ca hiếm muộn, nhuộm trên trán hai người một tầng mồ hôi mỏng manh.
Vân Trầm Nhã theo Thư Đường đi dùng trà, qua bảy tám
khúc quanh, đi chừng một canh giờ, mới vòng đến một đầu đường khá tĩnh lặng.
Góc đường này có một tòa lầu hai tầng với mái ngói
vểnh cao cong vút, Thư Đường lấy tay chỉ chỉ, ý nói chính là nơi này.
Vân Trầm Nhã ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy đã nở nụ
cười. Trên trần thòng xuống một tấm biển lớn, trên biển có đề ba chữ thật to:
Hồng Nho lâu. Lại nhìn vào trong lâu mới thấy, xung quanh đều là tú tài nghèo
kiết hủ lậu đang ngâm thư xướng từ, tự xưng mình là thi sĩ.
Mà lúc này Thư Đường đứng trong lâu trông như một cọng
cải trắng lạc lỏng giữa rừng trúc um tùm, thật vô cùng không thích hợp.
Nhìn cảnh tượng này con sói vui vẻ vô cùng a. Không
ngờ cọng cải trắng kia lại khá quen thuộc nơi này, chào hỏi với tiểu nhị một
tiếng, sau đó dẫn Vân Trầm Nhã lên lầu hai.
Lầu hai là một nơi rất thích hợp để bàn chuyện trăng
gió. Sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, Vân Trầm Nhã sà lại gần, mở quạt
ra phe phẩy, hỏi: "Tiểu Đường muội, ngươi thích chỗ này sao?"
Mới vừa rồi trên đường đi, hai người thỉnh thoảng trò
chuyện vài câu, không khí dĩ nhiên hòa hoãn đi không ít. Nghe Vân Trầm Nhã hỏi
như thế, Thư tiểu Đường chân thành nghiêm túc đáp: "Ta không biết nơi này
hay ở chỗ nào, nhưng Tô tướng công nói với ta, trong thành Kinh Hoa này, hễ là
người có chút trình độ, đều thích đến nơi lịch sự như vầy."
Nàng ngụ ý cho rằng Vân Trầm Nhã cũng thập phần văn
nhã, rất hợp với nơi này.
Tô Bạch Tô tướng công là ai, dĩ nhiên Vân vĩ lang
biết. Nhưng vừa nghe chính miệng Thư Đường đề cập tới, trong lòng liền nổi lên
một cảm giác không thoải mái. Đặt cây quạt sang bên cạnh, Vân Trầm Nhã nhấc ấm
lên châm trà, không nói một lời nào.
Thư Đường nghĩ hắn còn đang khó chịu chuyện lần trước,
bèn cúi đầu xuống nhìn chiếc túi bằng vải bố trong tay.
Vân Trầm Nhã chậm rãi châm một tách trà cho Thư Đường,
rồi lại châm cho mình một tách, bầu không khí lại nặng nề lên. Một lát sau, Thư
Đường cúi đầu gọi một tiếng: "Vân quan nhân..." Sau đó nhanh chóng
đặt chiếc túi vải bố lên bàn.
Nàng vẫn cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Ta, ta
xin lỗi ngươi về việc thất lễ lần trước."
Đầu kia vẫn không có tiếng trả lời.
Thư Đường lại nói: "Cha ta nói, bất kể là ai cũng
đều có chỗ khó xử của riêng mình. Đôi khi, chỉ vì mình kiến thức ít ỏi nên
không làm sao hiểu được nỗi khổ bất đắc dĩ của người khác. Ngày đó ta biết ra
ngươi có võ công, vốn có chút không vui, nhưng ta không giận ngươi. Đã nhiều
ngày nay ta suy nghĩ kỹ lại, ta thấy ta, ta thấy ta..."
Nói đến đây, nàng nhăn chặt hàng lông mày, dường như
không biết phải mở miệng như thế nào. Một hồi sau, nàng mới duỗi tay đẩy túi
vải bố đến trước mặt Vân Trầm Nhã, giương mắt nhìn hắn thật cẩn thận.
Đầu thu, ánh nắng thật nhẹ. Thần sắc trên mặt Vân Trầm
Nhã mơ hồ, hắn ngừng một hồi lâu, mới nhẹ giọng hỏi: "Đây là cái gì?"
Thư Đường cũng trầm mặc. Sau một lúc lâu, nàng mở túi
vải bố ra. Trên bàn bày ra mấy cọng dây mướp, vừa bất ngờ vừa buồn cười. Nhưng
Vân Trầm Nhã lại cười không nổi, đột nhiên hắn như hiểu được chuyện gì.
Ngay sau đó Thư Đường lên tiếng. Nàng nói: "Vân
quan nhân, ngươi là người làm đại sự, hễ ra tay đều thật xa xỉ. Còn ta, ta chỉ
là một nha đầu con nhà bình dân, không có kiến thức gì. Ngươi dạy ta đọc thi
niệm từ, hễ tặng quà là dễ dàng tặng ta vòng ngọc, sáo ngọc. Ta lại chẳng làm
được gì cho ngươi, nếu đáp lễ cũng chỉ có thể tặng chút quả đào dây mướp."
"Nhưng duyên phận thật là kỳ lạ. Ban đầu khi ta
vừa gặp ngươi, đã cảm thấy chúng ta một người trên trời, một người dưới đất,
vốn không thể cùng nhau xuất hiện một nơi. Nhưng sau này, ngươi lại nhận ta làm
nghĩa muội, mọi chuyện đều đối xử tốt với ta."
Thư Đường gãi gãi đầu, đôi môi mím chặt như có nỗi khổ
tâm "Ta, ý ta muốn nói, ngươi tốt với ta, ta đều biết được hiểu được. Ta
mặc dù không thể hồi báo ngươi vật gì quý giá, nhưng vẫn khắc ghi trong lòng.
Quả đào là ta dùng đồng tiền của mình để mua, dây mướp cũng là chính tay ta đã
trồng đã hái."
"Ta thấy... Ta thấy cho dù hai ta người trên trời
người dưới đất, nhưng duyên phận này có được cũng không dễ dàng gì. Ta thấy ta
nên biết quý trọng, không nên giận dỗi cùng ngươi, nên hôm nay đến đây nhận lỗi
với ngươi ..."
Dứt lời, Thư Đường lại cúi đầu xuống thấp hơn.
Vân Trầm Nhã nhìn nàng. Từ góc độ của hắn nhìn lại, có
thể thấy rõ trên làn da nõn nà của nàng, nốt ruồi đen nơi khóe mắt nổi bật lên,
và hốc mắt đang dần dần hồng lên.
"Ngươi... sao vậy?" Hắn hỏi.
Thư Đường mím môi, gượng gạo