
ng như
vậy."
Thư Đường nói tới đây, ngừng một chút, qua một lát sau
mới nói tiếp, thanh âm có chút nghèn nghẹn: "Hai con chó của ta trước kia
bộ dạng khó coi, nhưng từ khi ta được bảy tuổi đã nuôi bọn chúng. Chúng nó theo
ta tám năm, sau già quá răng đều rụng hết, đi đường còn lắc lư, nhưng vẫn ngày
ngày theo sau ta."
Lúc Măng Tây Cải Trắng qua đời là một mùa hè oi bức,
cũng không có dấu hiệu báo trước nào, chỉ nằm ngay tại hậu viện chói chang mà
chợp mắt. Một con nhắm mắt lại trước, qua một lát sau con kia đang nằm canh cửa
một mình cũng nhắm mắt lại. Thư Đường nghĩ bọn chúng chỉ ngủ trưa, đến gọi
chúng nó dậy, nhưng chúng nó không bao giờ tỉnh lại nữa.
Thư Đường nói: "Lúc đó cha ta cũng đã khuyên nhủ
an ủi ta rất lâu, nói sinh ly tử biệt là chuyện thường tình. Lúc đầu ta nghe
không hiểu, ngày ngày ngẩn người, một thời gian khá lâu sau mới thông
suốt."
Khi Thư Đường kể lại, đầu vẫn gục xuống. Thật ra câu
chuyện cũ này đối với Vân Trầm Nhã mà nói, cũng không có gì đáng cảm động. Từ
nhỏ hắn đã quen nhìn chuyện sinh ly tử biệt, không những chỉ là thú vật mà còn
là con người.
Nhưng không biết vì sao, nghe Thư Đường nói như vậy,
tâm tính lạnh bạc trời sinh của hắn lại sinh ra một tia cảm động.
Nốt ruồi nơi khóe mắt của Thư Đường lòe lòe lấp lánh,
ánh sáng ngoài sảnh mờ mịt như tuyết. Vân Trầm Nhã trầm mặc một hồi, mới nói:
"Không sao, mọi việc đều có mệnh số riêng của nó. Có thể làm bạn với nhau
đã là duyên phận, có thể làm bạn hơn tám năm, lại càng là một duyên phận hiếm
thấy."
Vân Trầm Nhã thấy nàng vẫn buồn bã, chuyển đề tài câu
chuyện, hỏi: "Ngươi đến tìm ta, là vì muốn thăm Măng Tây Cải Trắng?"
Thư Đường nghe được lời này mới nhớ lại việc chính,
giơ tay vỗ trán một cái, đứng dậy mò mẫm tìm kiếm gì đó ở thắt lưng một hồi.
Vân Trầm Nhã cũng đứng dậy theo nàng, thấy nàng ngồi
lâu tê chân, nhịn không được đỡ nàng đứng lên.
Thư Đường lấy ra một chiếc bùa bình an đưa cho Vân vĩ
lang, nói: "Hôm trước Vân quan nhân bảo ta đi cầu bùa bình an, ta giở
hoàng lịch ra xem. Hoàng lịch nói hôm qua mới là ngày khai quang tốt, nên ta đã
đi từ hôm qua."
Vân Trầm Nhã nhìn bùa bình an kia, nhất thời không kịp
phản ứng.
Thư Đường thấy hắn không nhận, lại lấy ra trong tay áo
một cái hầu bao nhỏ, bỏ bùa bình an vào trong đó, đưa lại cho hắn. Lúc này Vân
Trầm Nhã mới lúng ta lúng túng cầm lấy, xoay xoay chiếc hầu bao trong tay, thấy
cách may vụng về thô ráp, cười hỏi: "Ngươi tự làm sao?"
Thư Đường gãi đầu, cười có chút thẹn thùng.
Vân Trầm Nhã trầm mặc cất hầu bao đi, lại hỏi:
"Hôm nay sao ở lại khách điếm?"
Thư Đường nói: "Lúc trước khi cha ta còn làm thầy
bói, kẻ thù nhiều, nên thường thường cũng phải dịch dung. Mấy ngày nay ta thấy
da mặt Thang Quy có chút kỳ lạ. Hơn nữa mỗi khi Vân quan nhân trở về, đều phải
hỏi một chút chuyện của hắn. Mấy ngày trước bộ dáng Vân quan nhân như có tâm
sự, ta đoán chắc là vì hắn, sau ngươi lại đặc biệt bảo ta đi cầu phúc để ta rời
khỏi nơi đây, ta biết có lẽ là vì hôm nay Thang Quy có động tĩnh gì đó. Trong
nhà chỉ một mình ta biết võ công, nên ta tìm cách khiến phụ thân bọn họ rời
khỏi, còn bản thân mình thì ở lại trong nhà."
Vân vĩ lang nghe được những lời này, không khỏi có
chút sững sờ. Qua một lát, hắn nửa đùa nửa thật hỏi: "Tin tưởng ta như vậy
sao?"
"Ừ, lần đầu tiên gặp Vân quan nhân trên đường,
không hiểu sao ta đã cảm thấy rất tin tưởng ngươi rồi." Khi nói câu này,
nàng lại gục đầu xuống, sau đó có chút tức giận: "Ta thật không ngờ Thang
Quy lại là Đường Ngọc."
Thư tiểu Đường ở lại Vân phủ nửa ngày, mãi đến khi
hoàng hôn, nàng mới vội vàng quay về. Vân Trầm Nhã đưa nàng đến cửa phủ, đợi
thân ảnh nàng biến mất nơi góc đường, lúc này mới vẫy tay gọi Tư Không Hạnh ra,
thản nhiên phân phó nói: "Bên khách điếm Thư gia ra sao rồi?"
Tư Không Hạnh nói: "Rút đi hơn phân nửa, chỉ để
lại bốn người ngày đêm thay phiên nhau canh gác."
Vân vĩ lang trầm ngâm nửa khắc, nói: "Thêm bốn
người nữa đi". Một hồi sau, hắn lại
hỏi "Còn tình hình chiến sự ở Bắc Hoang thì sao?"
Được bài học lần trước, kỳ này Tư Không Hạnh không dám
đề cập gì đến Nhị hoàng tử, chỉ bẩm báo chi tiết "Oa Khoát quốc chỉnh đốn
quân ngũ xuất phát, triều đình cũng phái binh mã ngăn chặn, nhưng quân số không
thể nhiều bằng Oa Khoát quốc. Mặt khác, trong triều, Mạc đại tướng quân, Mạc
thiếu tướng quân còn quân vụ trong người, không thể phân thân bận tâm về chiến
sự Bắc Hoang. Thân phận của Cảnh Phong nhị hoàng tử, trong triều ngoại trừ tiền
Thừa tướng ra, ít ai biết được. Thuộc hạ phỏng đoán, nếu chiến sự phát sinh,
tiền Thừa tướng nhất định sẽ tiến cử hiền tài là Nhị hoàng tử làm thống soái
đại quân. Nhưng..."
"Nói tiếp."
"Nhưng theo thám tử báo lại, Nhị hoàng tử dường
như, dường như đã có thê tử ở Bắc Hoang."
"Thê tử?" Nghe được lời ấy, đôi đồng tử của
Vân Trầm Nhã nhíu lại, lúc này mới bỗng dưng quay đầu nhìn thẳng vào mắt Tư Không
Hạnh. Trầm ngâm giây lát, đột nhiên hắn cong môi cười "Cũng tốt, theo tính
tình của hắn, khó có ai mà chịu nổi hắn."
Vân