
ơi đó, ngươi xem rồi tùy tiện viết đi."
Từ khi Thư tiểu Đường đem thất huyền cầm về nhà, mấy
ngày nay, Thư Tam Dịch cơm nước cũng không màng tới. Mặc dù Thư Đường nghi ngờ,
nhưng cũng chỉ biết giấu nỗi nghi ngờ này trong lòng mà không dám hỏi.
Thất Tịch đã qua, trời nóng thêm mấy ngày nữa rồi mát
dần.
Hôm nay, bầu trời âm u, phía Tây mây đen sà xuống cực
thấp. Trong con hẻm nhỏ Đường hoa ở thành Đông, tiếng gió vù vù thổi qua. Thư
Đường mở cửa sổ ló đầu ra xem, thấy trời dường như sắp mưa, vội vàng vào trong
viện gom áo quần đang phơi vô, lại mang chuồng thỏ trở vào phòng. Hai con thỏ
xám tro như bị đói, tụ lại trước cửa chuồng, giương mắt nhìn Thư tiểu Đường lom
lom. Thư Đường lại chạy đến phòng bếp mang cho bọn chúng chút rau củ.
Bận rộn như thế một lát đã qua giờ Ngọ, nồi cháo bát
bảo trong phòng bếp cũng đã chín sôi sùng sục.
Thư Đường múc cháo ra chén, đến gõ cửa phòng Thư Tam
Dịch, gọi lão dậy ăn. Nhưng gọi mãi mà Thư lão tiên sinh vẫn không lên tiếng trả
lời, Thư Đường đắn đo một hồi rồi tự đến phòng bếp ăn sáng, sau đó múc cháo bát
bảo và các món khác vào bát để dành lại cho phụ thân của nàng.
Thư tiểu Đường đang dọn dẹp lại phòng bếp, chợt nghe
trong viện có tiếng bước chân vang lên. Nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vân
Trầm Nhã đang dựa vào cửa, tươi cười dịu dàng nhìn nàng.
Hắn giơ quạt lên chỉ chỉ vào cửa khách điếm Thư gia
phía xa xa, nói: "Mới vừa rồi ta thấy tiểu nhị đang ngủ gà ngủ gật, cửa
nhỏ thông ra sau viện khép hờ nên trực tiếp vào đây."
Thư Đường cười rộ lên, gật đầu nói: "Vân quan
nhân, chàng đợi một chút."
Nàng rửa sạch chén bát, lắc lắc cho ráo nước, lại dùng
khăn lau khô đi rồi sắp vào trong tủ. Cởi xuống tạp dề treo trên vách phòng
bếp, Thư tiểu Đường hưng phấn chạy đến trước mặt Vân Trầm Nhã hỏi: "Vân
quan nhân, sao chàng lại đến đây?"
Tuy chỉ là một cô nương con nhà bình thường vừa thật
thà vừa ngớ ngẩn, nhưng khi nở nụ cười tươi rói lại giống như làn nước mùa thu
dưới ánh trăng, trong veo, tinh khiết đến rực rỡ.
Vân Trầm Nhã hơi híp mắt lại, vươn tay lau đi bọt nước
dính nơi khóe môi nàng, thản nhiên nói: "Đến thăm nàng." Nói xong,
hắn đứng thẳng dậy, nhìn xung quanh trong viện, kinh ngạc nói: "Sao không
thấy Thư lão tiên sinh?"
Thư Đường nghe vậy, ánh mắt lập tức ảm đạm hẳn đi. Nàng
gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Đã nhiều ngày nay, phụ thân không vui, tự
nhốt mình trong phòng."
Vân Trầm Nhã sửng sốt, kinh ngạc nhíu mày:
"Sao?"
Lúc này, Thư Đường lại như nhớ ra chuyện gì đó, vỗ
mạnh lên trán, chạy đến trước bếp, mở nắp nồi ra, một làn hương thơm phức ngòn
ngọt mùi gạo lập tức bay ra. Thư Đường lấy chiếc muỗng khuấy khuấy nồi, quay
đầu lại hỏi: "Vân quan nhân, chàng ăn gì chưa?"
Thật ra sáng sớm hôm nay Vân vĩ lang đã ra ngoài, đi
vòng vòng trên đường một hồi lâu cảm thấy đói bụng nên đã đến tửu lâu dùng cơm
trưa. Nhưng nghe Thư tiểu Đường hỏi như vậy, lại bị hương gạo thơm ngọt khêu
gợi lòng hiếu kỳ, cũng đến trước bếp lò, thò đầu tới hỏi: "Nàng nấu gì
vậy? Cháo Bát bảo hả?"
Thư Đường lấy một chiếc muỗng nhỏ múc cháo trong nồi
ra, đưa đến trước mặt Vân vĩ lang, nói: "Vân quan nhân, chàng nếm thử
xem?"
Vân Trầm Nhã từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, nhưng
chưa bao giờ có ai múc trực tiếp trong nồi ra đút đến bên miệng cho hắn. Hắn
sửng sốt một hồi lâu, khóe miệng nở nụ cười, chậm rãi nếm thử.
Thư Đường thấy hắn như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Nàng vội ngồi xổm xuống, thụt ống bễ vài cái, vừa thêm chút củi lửa vừa nói:
"Vân quan nhân, chàng đợi một chút, cháo bát bảo hơi bị nguội, ta hâm nóng
lại cho chàng ăn."
Nhìn điệu bộ bận rộn của nàng, Vân vĩ lang thấy rất là
buồn cười. Hắn gấp quạt lại, vén vạt áo ngồi xổm bên cạnh Thư Đường, tò mò nhìn
ống bễ.
Xem một hồi, Vân vĩ lang bỗng cười hỏi: "Sao tự
nhiên giữa trưa lại ăn cháo thế?"
Hắn vốn chỉ lơ đãng hỏi, nhưng Thư Đường nghe xong, vẻ
mặt cứng đờ. Nàng vỗ vỗ vạt áo đứng dậy, xốc nắp nồi lên, nhẹ giọng nói:
"Vì gần đây phụ thân khẩu vị không tốt, chỉ có thể ăn món nào mềm mềm dễ
nuốt thôi."
Vân Trầm Nhã ngẩn ra một lát, đứng lên theo, kinh ngạc
hỏi: "Thư lão tiên sinh sao vậy?"
Thư Đường mím môi, nhìn lại nồi cháo, qua giây lát,
mới rầu rĩ nói: "Hôm bữa ta mang thanh thất huyền cầm về nhà, sau khi phụ
thân thấy thì đâm ra không vui. Đêm đó, ông uống rượu cả đêm đâm ra đau dạ dày,
mấy ngày nay đều tự nhốt mình trong phòng không ra."
Đồng tử trong mắt Vân Trầm Nhã co rút mạnh, hắn nhíu
mày liếc về phía cánh cửa phòng Thư Tam Dịch đang đóng chặt lại.
Trong bếp dần dần yên tĩnh lại, chỉ có tiếng sôi ùng
ục của nồi cháo, và tiếng củi lửa nổ tí tách trong bếp lò.
Thật lâu sau Vân Trầm Nhã mới giãn hàng chân mày ra,
trong đầu dần dần sáng tỏ. Hắn phất tay áo cười cười, nhẹ giọng an ủi:
"Tiểu Đường, đừng lo lắng."
Thư Đường vẫn rầu rĩ đứng đó, sau một lúc lâu mới gật
đầu thật mạnh.
Vân Trầm Nhã cười nhẹ, nói tiếp: "Thất Tịch vừa
qua, Thư lão tiên sinh...chắc là vì nhớ đến mẹ nàng, vài bữa nữa sẽ không sao
đâu."
Thư Đường mím môi, trong lòng vẫ