
n
gẫu hết sức hợp ý, mắt thấy chuyện tốt sắp đến gần, ai ngờ nửa đường lòi ra một
đôi mẫu tử, khóc đến trời long đất lở van xin La công tử đừng bỏ rơi bọn họ.
Tuy La công tử hết sức giải thích nói rằng hắn căn bản
không biết đôi mẫu tử này, còn nói trò khôi hài này nhất định là có người ra
tay làm khó dễ. Nhưng Thư tiểu Đường đâu có nghĩ nhiều như vậy, thừa dịp hiện
trường hỗn loạn, lòng bàn chân nàng như có thoa mỡ, nhanh
như chớp cong giò chạy mất.
Hồi 2, đối tượng xem mắt của Thư Đường là một người
độc thân chưa từng thành hôn, mặt mũi ngay ngắn, lông mày rậm rạp. Thư Đường
hàn huyên tán gẫu cùng hắn một hồi, tẻ nhạt vô vị khiến người ta muốn ngủ gật.
Thư tiểu Đường thầm nghĩ, thôi vậy cũng được đi, dù sao đời sống phu thê bình
thường, sáng mở cửa đi làm, tối đóng cửa đi ngủ.
Hai người không có chuyện gì than phiền nhau, mắt thấy
chuyện tốt sắp đến gần. Ai ngờ nửa đường lòi ra một lão đạo sĩ, quay về phía
người độc thân kia nói: "Lão ca, cuối cùng ta cũng đã tìm được ngươi. Số
mệnh khắc thê này của ngươi, ta thật sự không còn cách nào khác để phá giải.
Nhưng chuyện ma quỷ trong nhà của ngươi, ta đã điều tra rõ giùm ngươi rồi. Thì
ra mấy hồn ma đó cũng là người quen biết cũ của ngươi thôi, không ai khác ngoài
năm vị phu nhân mà ngươi đã khắc chết lúc trước..."
Hồi 3, đối tượng đề thân với Thư Đường lần này là một
tú tài, khuôn mặt trắng nõn, cái đầu nho nhỏ xinh xinh. Thư Đường còn chưa kịp
tán gẫu cùng hắn, đã vô cùng kinh hãi khi thấy hắn uyển chuyển nâng lên bàn tay
Lan Hoa chỉ (tạm dịch: ngón tay như hoa
lan, tay búp măng). Vị tú tài này mở miệng ngậm miệng gì cũng đều ngâm
thơ, Hồng Nữu nhà họ Thư nghe mà đầu óc choáng váng. Thư Đường nghĩ, thôi vậy
cũng không sao, sau này có sinh con đẻ cái, cũng có thể học theo cha hắn làm
tài tử.
Hai người nói chuyện mà không ai hiểu ai, mắt thấy
chuyện tốt sắp đến gần, ai ngờ nửa đường lòi ra một người vạm vỡ, đập tay một
cái vỡ cả bàn, rống to: "Nếu không trả lại ta một trăm lượng bạc ngươi còn
thiếu, ta sẽ phế luôn hai bàn tay này của ngươi!"
Thư Đường còn chưa kịp phản ứng, tú tài kia liền nổi
cơn thịnh nộ đứng bật dậy dậm chân, thắt lưng uốn éo, vươn bàn tay Lan Hoa Chỉ
ra gắt giọng kêu lên: "Đại gia ngươi thật là xấu, người ta đâu có thiếu
ngươi một trăm lượng bạc!"
Người vạm vỡ choáng váng. Thư Đường ngẩn người, ủ rũ
đứng lên, bước ra khỏi trà lâu được hai bước, nàng nổi lòng trắc ẩn quay lại,
móc ra một lượng bạc đưa chưởng quỹ, lặng lẽ thanh toán tiền trà.
Những lần xem mắt liên tiếp bị thất bại, Tiểu Đường
nhà họ Thư chịu đả kích quá nhiều, đau lòng nằm nhà dưỡng sức, không ra ngoài
nữa.
Tiết Mang Chủng đầu tháng Năm, Thư Tam Dịch xuất quan,
thúc giục Thư Đường ra ngoài tắm nắng.
Thư tiểu Đường lại một lần nữa cố gắng vực dậy tinh
thần, quyết định đến miếu cầu Bồ Tát. Nàng vừa ra tới đầu ngõ, phía sau liền có
một người đi theo. Vân vĩ lang cười tủm tỉm cầm cây quạt lúc xòe lúc khép, vỗ
vào lòng bàn tay nghe chan chát.
Đầu mùa hạ, quả đào tươi ngon mọng nước, Thư Đường mua
vài quả ven đường. Vào trong miếu, nàng cung kính dâng quả đào lên Bồ Tát, hai
tay chắp lại thành hình chữ thập, thành tâm dập đầu van vái, xong rồi bước ra
khỏi cửa miếu. Chỉ chốc lát sau, sau cửa miếu Vân vĩ lang vòng vào, tiến đến
trước bàn thờ, chọn hai quả đào trông ngon nhất tung hứng trong tay, vừa đi
theo sau Thư tiểu Đường, vừa tùy tiện cắn quả đào ăn.
Phía Đông Kinh Hoa thành có một con đường nhỏ, giữa
con đường nhỏ này có một quầy bói quẻ nhân duyên. Lão tiên sinh xem tướng số
này đã ở vào những năm cuối đời, râu tóc bạc trắng, được người người tôn làm
thần tiên sống.
Thư Đường đi ngang qua, thấy nhiều người vây quanh
quầy, hai chân cũng ngứa ngáy nhào vào.
Nghe trái nghe phải một hồi, nghe được một chuyện hết
sức đặc sắc ly kỳ. Nghe nói ngoại ô có một cô nương họ Lý, vốn số mệnh là Thiên
Sát Cô Tinh, không thể gả được. Lúc trước, Lý cô nương đã tìm đến vị thần tiên
sống này cầu giúp đỡ. Vị thần tiên sống lấy làm tội nghiệp nàng, bảo nàng về
nội trong một ngày một đêm phải hái cho được chín mươi chín đóa hoa đào đặt
trước cửa. Quả nhiên, còn chưa qua khỏi mùa xuân, Lý cô nương đã gả được ra
ngoài.
Thư Đường nghe được chuyện này hết sức hưng phấn, sờ
sờ số ngân lượng còn lại trong tay, nhờ vị thần tiên sống bói giùm mình một
quẻ.
Quẻ tượng ra, vị thần tiên sống nhăn mi lại, nói:
"Năm nay cô nương ngươi có số đào hoa, gần cuối năm sẽ bị tai kiếp, nhưng
theo lý thì việc xem mắt những ngày gần đây phải thuận thuận lợi lợi mới
đúng."
Thư Đường chớp mắt nhìn lão, nói: "Nhưng những
ngày gần đây ta toàn gặp xui xẻo."
Vị thần tiên sống lại trầm ngâm nhìn quẻ tượng trong
chốc lát, đột nhiên ngẩng đầu nói: "Nếu vậy thì chỉ có một khả năng thôi,
cô nương ngươi gặp phải kẻ tiểu nhân ngăn trở. Mà số ngươi đào hoa thịnh vượng,
kẻ tiểu nhân mà ngươi gặp phải này, nhất định có thân phận không phải nhỏ."
Ngừng lại một chút, lão trầm giọng nói "Lão mạo muội dám nói, dù người nọ
là thiên tử long tôn cũng chẳn