
chú rể, tất cả bọn họ theo bản năng ngừng thở.
Đường cong trên gương mặt sắc lạnh như đao, đôi mắt đen nhánh nhuốm màu băng đá, khí chất ngạo nghễ, mái tóc màu nâu hạt dẻ phiêu dật dưới ánh mặt trời làm say lòng người.
Mấy người nhà họ Lam và nhà họ Lăng túm tụm chung một chỗ, châu đầu ghé tai, thảo luận về cậu con rể mới này.
Còn những vị khách mời kia, đều là những nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, thấy dáng vẻ này của Lăng Ngạo liền ngẩn người. Qủa không hổ danh là thủ lĩnh của nhà họ Lăng, mỗi cử chỉ, động tác đều khiến người ta cảm thấy như có một áp lực vô hình, không gì sánh kịp.
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc nhất chính là, người luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng như Lăng thủ lĩnh, vào ngay lúc này đây lại không thể kìm nén được nụ cười khẽ nơi khóe môi, đáy mắt nồng đượm tình cảm dịu dàng trước nay chưa từng thấy qua.
Rất rõ ràng, xem ra Lăng thủ lĩnh mong chờ hôn lễ ngày hôm nay đã lâu.
"Cũng chỉ có người phụ nữ như Lam đương gia mới có thể xứng đôi với Lăng thủ lĩnh rồi!”
"Còn tôi, ban đầu nhận được tấm thiệp mời này, anh có biết tôi kinh hãi thế nào không! Tôi chưa từng nghĩ đến hai vị ấy có thể làm thành một đôi.”
"Ai nói không thể? Hai người kia đấu đá nhau đã bao nhiêu năm? Chưa đến năm năm thì cũng hết bốn năm rồi chứ ít gì? Đấu đi đấu lại thế nào, ngược lại trở thành người một nhà?”
"Khoan hãy nói, cũng chỉ có hai người kia mới có khả năng kìm hãm đối phương. Chỉ là, cứ cái đà này, e rằng không ai có thể vượt qua được thế lực của hai nhà Lam Lăng rồi!”
. . . . . .
Đối với trận bàn luận bên dưới, không phải là Lăng Ngạo không nghe thấy, chỉ là không màng đến thôi. Hôm nay tâm tình của anh không tệ, thế nên cũng không đi so đo với mấy người đang tranh cãi ầm ỹ kia làm gì.
Trải qua một thời gian dài như vậy, cuối cùng cô cũng chính thức thuộc về một mình anh.
Từ chút hứng thú thưở ban sơ, cho đến bây giờ là yêu, Lăng Ngạo phát hiện, thật ra thì chỉ mới qua có mấy tháng, một phần là do anh nhận định ra tình cảm của mình, cứ thế mà tiếp diễn. Người con gái anh cho rằng suốt cuộc đời này cũng chỉ có một, hiện giờ rốt cuộc cũng có thể trở thành vợ mình. Từ hôm nay trở đi, anh sẽ là chồng của cô, bọn họ chỉ thuộc về một mình đối phương.
Nhưng nụ cười ấy chỉ có thể duy trì đến thời điểm trước khi Lam Duê xuất hiện, khi cô vừa hiện ra trong tầm mắt của anh, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Chiếc váy cưới hở vai màu trắng tuyền khảm kim cương làm lộ ra đôi bờ vai mượt mà, xương quai xanh tinh xảo. Quan trọng nhất chính là, những vết hôn mà anh cố tình in dấu trên người cô, một cái cũng không còn. (QA: ~ tèn ten~LN ngẩn tò re rồi anh ơi….~)
Híp đôi mắt nguy hiểm, kỹ thuật trang điểm của Lăng Tuyết và Lăng Lan đạt đến trình độ cao siêu như vậy từ bao giờ hả?
Tuy nhiên anh cũng không thể không thừa nhận, Lam Duê thế này, xinh đẹp đến chói mắt người ta, khiến bọn họ nhìn không rời mắt.
Chú ý tới ánh mắt say đắm chung quanh, làn môi mỏng mân thành một đường thẳng, nhấc chân đi nghênh đón. Lúc lướt qua bên người hai chị em Lăng Tuyết, Lăng Lan, đáy mắt thoáng qua một tia tăm tối.
Lăng Tuyết không phải người mù, dĩ nhiên nhìn thấy ánh mắt dọa người ấy, chỉ biết cứng cổ, không dám nhúc nhích.
Anh ba nhà họ Lăng, Lăng Kỳ lại gần, nhỏ giọng nói: "Lăng Tuyết, em làm gì chọc đến anh hai hay sao?”
"Liên quan gì đến em? Nếu mà muốn nói đến chuyện này, vậy đi tìm chị hai đi được không?”
Là chị hai giấu đi hết mấy trái ‘dâu tây’ anh hai vừa gieo xuống, thật sự không liên quan đến cô mà. Hiện tại, Lăng Tuyết và Lăng Lan quả thật khóc không ra nước mắt, sao lại thành ra làm ơn mắc oán thế này? Sớm biết vậy thì đã không phông trương làm gì, xem ra là chọc phải anh hai rồi, thật là quá xui xẻo.
"Chị hai thật sự rất đẹp, aizzz, em còn không kịp chụp ảnh chung với chị ấy!” Lăng Tâm nghiêng đầu ngước nhìn hai người ở cách đó không xa, ánh mắt lấp lánh màu hồng, gương mặt đỏ ửng ngắm nhìn say sưa: “Đem hình của em với chị hai cho mấy đứa bạn học xem, đảm bảo hâm mộ chết bọn họ, hừ!”
Anh năm nhà họ Lăng, Lăng Hoàng cười lạnh nhìn Lăng Tâm háo sắc đang đứng bên cạnh: “Nếu như em muốn anh hai móc đôi mắt dung tục của em ra, vậy thì cứ tiếp tục nhìn chằm chằm đi!”
Lăng Tâm bất mãn mân mê đôi môi đỏ mọng: "Cái gì chứ, anh năm, em chỉ xem một chút thôi mà? Anh thật là đáng ghét!” Mặc dù bất mãn, thế nhưng con bé vẫn phải ngậm ngùi thu lại ánh mắt lưu luyến của mình, anh hai là người tuyệt đối không thể chọc nổi.
"Ba đem con gái của mình giao cho con, Lăng Ngạo, chăm sóc cho nó thật tốt, con bé thật sự không biết tự chăm sóc cho mình!”
Giờ khắc này, Lam Thành lại cảm thấy có chút đau lòng, con bé gánh vác hết thảy trách nhiệm của những người trong nhà, nhà họ Lam hưng thịnh phồn vinh, tất cả đều giao cho một tay con bé quản lý. Đôi khi ông thực sự lo lắng, không biết con bé ở ngoài một mình liệu có xảy ra nguy hiểm gì không, mà bây giờ cuối cùng cũng có người tình nguyện đứng bên cạnh chăm sóc cho nó, khiến ông không khỏi cảm thấy mừng vui trong lòng.
"Ba, con đã biết!"
Bốn chữ đại biểu cho quyết tâm của Lăng