
n
Húc, cười nói: “Anh về thật đúng lúc, ớt xanh trứng muối vừa khéo cần đến xì
dầu.”
Trần Húc yên lặng nhìn
gương mặt cười như có như không của sếp nhà mình, anh tới không đúng lúc một
chút xíu nào, thật là hỏng bét rồi!
Ngụy Sở cười mở miệng:
“Quả thật là đúng lúc, cậu tới góc kia lột vỏ hai củ hành tây, thuận tiện thái
thành sợi đi.”
Trần Húc vùng vẫy nói:
“Sếp, không đủ dao.” Tầm mắt anh rơi xuống con dao trong tay Tô Nhạc.
“Không cần, hành tây dễ
thái, dùng con dao này là được.” Ngụy Sở lấy một con dao nhọn dài 25 phân đưa
cho Trần Húc: “Con dao này rất sắc, từ từ làm, không vội.”
Khi Trần Húc cầm con dao
cùn đến mức giết gà không chết này mài mài củ hành tây, anh khắc sâu trong lòng
một đạo lý rằng chuyện cười của sếp không thể nhìn được, chẳng may nhìn thấy
cũng phải giả bộ như không thấy gì. Anh vừa dùng một khuỷu tay lau nước mắt,
vừa căm hờn nghĩ, củ hành tây này thật cay!
Trong phòng khách, Tào
Ngu Đông vuốt cằm nói: “Thời tiết hôm nay thật không tệ.”
Trầm Lục Trung nhìn vào
phòng bếp hạ giọng hỏi: “Đó chính là người con gái mà Ngụy Sở…”
“Anh nhất định không ngờ
từ hồi đại học Ngụy Sở đã có rắp tâm gây rối người ta, chỉ tiếc…” Tào Ngu Đông
lắc đầu thở dài: “Aiz, đây là duyên phận mà.”
Đường Dao ăn một miếng
táo, nói: “Tô Nhạc này thật ra cũng không tệ.”
“Có thể khiến cho Đường
tiểu thư nói rằng không tệ, thật không dễ dàng.” Tào Ngu Đông cười hì hì đáp
lại một câu, trong lòng nghĩ, lần này bạn tốt nhà mình không thể lại bỏ lỡ nữa.
Sau khi đặt đồ ăn lên
bàn, Tô Nhạc ngồi xuống bên cạnh Ngụy Sở, một bàn bảy người, bầu không khí cũng
không tệ lắm, Tô Nhạc cũng không có cảm giác xấu hổ.
Đường Dao vừa ăn canh cá
cay vừa uống Sprite: “Vẫn là món cay Tứ Xuyên ăn đã nghiền nhất.”
Lương Quang ngồi bên cạnh
nhìn vậy, bất đắc dĩ thở dài: “Em ăn ít thôi, đừng để đau dạ dày.” Nói xong,
anh múc một muỗng canh gà vào trong bát của Đường Dao.
Tô Nhạc nhìn hai người,
nở một nụ cười, nhưng tốc độ gắp đồ ăn không chậm đi chút nào, dáng ăn thì có
vẻ đẹp, nhưng tốc độ thì hơi nhanh.
“Món chân gà ngâm ớt này
mua ở đâu vậy, mùi vị rất chính tông.” Tô Nhạc ăn một chiếc chân gà ngâm ớt
xong, hỏi có chút bất ngờ.
“À, cái này anh đã tự làm
từ trước, nếu em thích, mang về ăn đi.” Ngụy Sở nghe vậy cười: “Anh làm hơi
nhiều một chút.”
Đường Dao vốn định nói
mình cũng muốn, nhưng khi nghe được câu nói sau, nhất thời ngậm miệng, người ta
làm hơi nhiều một chút thì cũng không có phần cho bọn họ.
Quả nhiên đứng trước sắc
đẹp, anh em dạt hết sang một bên.
“Sao có thể làm phiền anh
như vậy.” Tô Nhạc áy náy cười: “Em không chuẩn bị hộp mang về.”
Mọi người im lặng, thế
này đúng là không phiền hà.
Đường Dao lại nghĩ Tô
Nhạc có phẩm chất tốt đẹp nhất của chị em phụ nữ, món hời nào nên chiếm thì
nghìn vạn lần không được buông tay, món nào không nên chiếm thì nửa phần cũng
không được nhận.
“Không sao, anh có.” Ngụy
Sở xoay đĩa lưỡi vịt kho cay tới trước mặt Tô Nhạc: “Lưỡi vịt kho cay này cũng
không tệ, bình thường anh thích đến chỗ này ăn, em nếm thử đi.”
“Cảm ơn.”
Tào Ngu Đông thích ăn
lưỡi vịt cảm thấy thật đau lòng.
Ăn cơm, thu dọn phòng bếp
xong, mấy người ngồi trong phòng khách uống trà, nói chuyện phiếm, nhàn nhã đến
mức không giống với người đã có công ăn việc làm.
“Tô Nhạc, chỗ em ở rất xa
nơi làm việc, đi làm có vẻ không tiện.” Sau khi Đường Dao biết nơi Tô Nhạc ở và
công ty của cô, lo lắng nói: “Chi bằng em mua xe đi?”
“Không sao, sắp tới em sẽ
chuyển khỏi nhà bạn, trước tiên thuê một phòng trọ đã, chuyện mua xe cũng không
cần vội.” Tô Nhạc cười cười: “Hơn nữa đến giờ em vẫn chưa học lái xe.”
“Nếu em muốn thuê phòng,
anh sẽ hỏi giúp em, anh có một người bạn làm trong ngành môi giới nhà đất.”
Ngụy Sở uống một ngụm trà: “Không biết lái xe cũng tốt, một mình lái xe đi làm
cũng không an toàn.”
Tô Nhạc cười gượng: “Đúng
vậy.” Cô không định nói cho người ta biết, mình lái xe mới trở thành một sát
thủ đường phố, không phải mình không an toàn, mà là người khác không an toàn.
Nói xong câu đó Ngụy Sở
nhận được ánh mắt chế nhạo của mấy người bạn tốt, Ngụy Sở nhìn lại không chớp
mắt, không hề có phản ứng gì.
“Nếu em không chê, gần
đây anh có một phòng trống, không có ai ở, gần công ty, cũng gần chỗ em làm.
Hơn nữa công ty chúng ta rất gần nhau, thỉnh thoảng anh còn có thể đưa em đi
một đoạn đường.”
“Sao có thể làm phiền anh
như vậy?”
“Không có gì, tiền thuê
nhà vẫn tính như thường, nếu như em cảm thấy ngại, lúc rảnh rỗi mời anh ăn cơm
cũng được.” Ngụy Sở mở miệng lần nữa.
Theo đuổi bạn gái phải
chai mặt, Ngụy Sở triệt để làm được điều này.
Thái độ nhiệt tình của
Ngụy Sở làm Tô Nhạc có chút ngại ngùng, cô đoán rằng lý do có thể vì cô đã đi
cùng anh tới tiệc rượu. Trước đây cô không biết gì về Ngụy Sở, nhưng từ những
người bạn này cô cũng có thể hiểu được chút ít rằng Ngụy Sở sẽ không phải là
người tốt một cách vô cớ.
Nếu là vài ngày trước, cô
có thể còn tự mình đa tình mà cho rằng Ngụy Sở có ý với mình, nhưng người ta đã
nói như vậy, tr