
của mình, tuần sau là lễ Giáng
sinh, anh sẽ hy sinh bộ xương già này, vì em xả thân, trở về trường cũ
làm bạn nhảy của em được không?”
Bạch Nhạc Ninh hừ một tiếng:
“Cũng biết mình già cơ đấy, đi làm gì cho mất mặt, em không thèm đâu!”
Cô lại nghĩ tới Từ Tinh Danh: “Hơn nữa, đã có người mời em rồi, mặc dù
là em chưa trả lời cậu ấy!”
Bạc Cạnh nheo mắt đầy nguy hiểm: “Là cái tên đàn em gì đó sao?”
Đàn ông ghen là chuyện đáng sợ nhất, từ nãy đến giờ mà anh vẫn còn để trong lòng câu nói lỡ lời của mình khi nãy.
Bạch Nhạc Ninh nhìn đông rồi lại nhìn tây, vô cùng chột dạ, cô cố gắng cứu
vãn tình hình: “Không, không phải. . . Em đùa đấy! Thật ra . . .người ta còn là người dẫn chương trình nữa, không thể khiêu vũ. . . A, không
đúng. . . .”
Chết rồi, cô quên mất anh Bạc cũng từng học cùng
trường với mình, đối với lễ hội Giáng sinh, anh tuyệt đối biết rõ như
lòng bàn tay.
“Ninh Ninh yêu dấu. . . .” Cánh tay của Bạc Cạnh
mang theo sự uy hiếp, ôm chặt lấy eo của Bạch Nhạc Ninh: “Em càng nói
vậy thì anh lại càng muốn đi, nếu không thì thế này, em nói cho anh biết cái người mà em bảo giống anh là ai, anh sẽ suy nghĩ một chút xem đêm
Giáng sinh có nên tăng thêm hình phạt hay không?”
Mắt to trừng
mắt nhỏ hết nửa ngày, cuối cùng, dưới sự kiên trì của Bạc Cạnh, Bạch
Nhạc Ninh hoàn toàn tử trận: “Từ Tinh Danh”. Nói cũng chẳng sao, dù sao
thì chắc anh Bạc sẽ không chạy đến trường học để hỏi thăm cái người này
đâu nhỉ?
Ai ngờ, Bạc Cạnh lộ ra vẻ mặt ‘quả nhiên là thế’: “Anh đã sớm đoán ra là cái tên chỉ sợ thiên hạ không loạn này rồi!”
“Hả?”
Thấy Bạch Nhạc Ninh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, Bạc Cạnh giải thích:
“Nó là em họ anh, là con trai của dì anh, anh đã gặp nó vài lần rồi,
chẳng qua là không ngờ nó sẽ chuyển tới đây để học, nhưng mà nó cũng đã
có vị hôn thê trên danh nghĩa, mời em làm bạn nhảy chắc cũng chẳng có ý
nghĩa đặc biệt gì đâu.”
Năm đó, em gái của mẹ Bạc du học bên Mỹ
đã trúng tiếng sét ái tình với một vị giáo sư hơn mình hai mươi tuổi,
sau khi tốt nghiệp cũng không quan tâm đến sự phản đối của người nhà mà
dứt khoát gả cho đối phương, không trở về nước. Mấy năm gần đây, bởi vì
ông xã qua đời cho nên dì của anh mới đem con trai về nước, nhiều năm
trôi qua mà mối quan hệ đối với người trong gia đình cũng không bớt căng thẳng, trước mắt, hai mẹ con họ vẫn ở nhà bà ngoại của Bạc Cạnh.
Tiếc là Bạc Cạnh không thân thiết lắm với bên ngoại, anh biết, năm đó cha
mình vội vàng cưới vợ mới khiến cho bà ngoại không vui, mà cha anh còn
tự tử vì tình lại càng làm ảnh hưởng tới cách nhìn nhận của bà cụ đối
với mình, vậy nên đám tang của ông cũng không thấy ai bên ngoại có mặt.
Bạch Nhạc Ninh đã sống cùng Bạc Cạnh hơn bảy năm, đối với những chuyện này
cô cũng biết chút ít, bây giờ lại nghe anh nói Từ Tinh Danh là em họ
anh, cô lập tức thở dài một hơi.
Thì ra cậu ta đã có vị hôn thê,
vốn dĩ không phải là mình bị hấp dẫn mà là do trên người cậu ta có nét
gì đó giống anh Bạc nhà cô.
Sau khi thả lỏng thần kinh đang căng
thẳng, Bạch Nhạc Ninh không khỏi cảm thấy may mắn, cũng may là cô nói
thật, nếu không, anh Bạc giỏi như vậy, lỡ thật sự trở thành bạn nhảy của mình, vậy thì một năm rưỡi sau này, đám bạn học tuyệt đối sẽ coi cô là
phạm nhân mà tra khảo hàng ngày mất.
Nghĩ vậy, Bạch Nhạc Ninh
không nhịn được mà hớn hở: “Anh Bạc, em nói cho anh biết, anh phải giữ
lời hứa đấy! Hôm đó em sẽ cố gắng về sớm để đón Giáng sinh với anh!”
Bạc Cạnh không nói, chỉ cười thầm trong lòng: Nhóc con, năm ngoái anh vừa
phải vội vàng làm luận văn tốt nghiệp, vừa phải chuẩn bị thi vào sở
nghiên cứu cho nên mới bỏ lỡ cơ hội làm bạn nhảy của em, em cho rằng năm nay anh sẽ tiếp tục phạm sai lầm sao?
Ngày thứ hai, Bạch Nhạc Ninh đang ở hội trường giúp đỡ cán bộ hội học sinh
sắp xếp tổ chức lễ hội thì lại bắt gặp Từ Tinh Danh cũng đang ở đây phụ
giúp một tay.
Năm nhất có Từ Tinh Danh, năm hai có Bạch Nhạc Ninh và Trần Hiểu Ý, dù ba người chỉ mặc đồng phục đơn giản nhưng lại dường
như đang tỏa sáng, cho dù chỉ đứng im một chỗ không lên tiếng thì cũng
có thể thu hút được đông đảo ánh mắt của mọi người.
Chẳng qua
cũng không ai rảnh để chú ý tới ba người bọn họ, sự náo động nho nhỏ lúc đầu cũng dần dần tan biến, tất cả mọi người lại tiếp tục bận rộn với
công việc của mình.
Cuối cùng, nhân lúc mọi người đang loay hoay
bận rộn, không thể chú ý đến bọn họ, Bạch Nhạc Ninh mới lén lút đến gần
Từ Tinh Danh, lịch sự từ chối lời mời của cậu: “Bạn học Từ, thật xin
lỗi, tôi nhảy không giỏi, sợ rằng không có cách nào làm bạn nhảy với cậu rồi!”
Sắc mặt của Từ Tinh Danh có chút biến hóa, nhưng chỉ trong chốc lát rồi lại nhàn nhạt đáp: “Đàn chị, sau này gọi tôi là Từ Tinh
Danh được rồi, dù sao sớm muộn gì cũng thành người một nhà, chị không
cần khách khí thế đâu.”
Bạch Nhạc Ninh cắn môi, liều mạng kìm chế cảm giác tăng xông máu, không biết có phải là mình đang bị ánh mắt lạnh lùng của cậu đàn em này trêu chọc hay không, chẳng lẽ cậu ta cũng biết
chuyện giữa mình và anh Bạc sao? Nếu không thì làm sao