
Năm đó, cô sáu tuổi,
mặc dù đã sớm đến tuổi có thể vui chơi cùng các bạn nhỏ nhưng bởi vì
thân thể không được tốt lắm, cho nên cô vẫn không được đi đến nhà trẻ,
dưới sự thương yêu của papa, cô cũng không còn biết cái gì là bi thương, càng không biết cái gì là chết.
Năm đó, anh mười lăm tuổi, mặc
dù đã có những suy nghĩ và khát vọng của riêng mình, nhưng bởi vì cha mẹ đột ngột qua đời, cho nên tất cả đều hóa thành hư không. Ở cái nơi gọi
là ‘họ hàng’ đó, anh chẳng hiểu được cái gì gọi là ‘hơi ấm tình thân’
Hai người bọn họ gặp nhau cũng không phải là ngẫu nhiên, nhưng những thứ
tình cờ bên trong đó, lại nhiều đến mức không thể nói hết được, có lẽ là do số trời đã định rồi.
“Ninh Ninh, gió to rồi! Mau vào trong nhà đi, cẩn thận lại bị cảm lạnh là phải uống thuốc đấy!”
Mẹ Lý làm quản gia của nhà họ Bạch đã nhiều năm, bà đang vừa cẩn thận nom
nồi canh sôi, vừa lớn tiếng nhắc nhở con gái duy nhất của chủ nhân nhà
họ Bạch.
“Nhưng mà, tối qua papa đã gọi điện nói là hôm nay papa
có thể sẽ trở về mà. . . .” Đáp lại mẹ Lý là một giọng nói non nớt của
trẻ con, giọng điệu chần chừ, lại mang theo chút mong đợi.
Biệt
thự nhà họ Bạc nằm cách thành phố khá xa, bởi vì ông chủ muốn để cho con gái mình có thể tận hưởng bầu không khí trong lành, chăm sóc thân thể
thật tốt, cho nên không tiếc mà bỏ trống căn nhà đang nằm ở vị trí rất
tốt, lại đến đây mua căn biệt thự này, trồng đủ các loại hoa cỏ ở trong
sân.
Mà cô bé đang ôm búp bê, lúc này lại đang đứng yên lặng
trong sân, đôi mắt to tròn linh động nhìn chằm chằm vào cánh cổng sắt,
chỉ sợ bỏ lỡ bóng dáng của papa.
Mẹ Lý thấy mình nhắc nhở không
có kết quả, lại hiểu rõ cô bé này có tính khí quật cường, không ai có
thể khuyên được, bà chỉ đành tắt bếp, xoay người lên lầu tìm một chiếc
áo khoác nhỏ để khoác thêm cho cô bé đang đứng ngóng chờ papa của mình.
Cô bé ôm chặt búp bê vào lòng, nhỏ giọng nói một tiếng cám ơn, nhưng ánh mắt lại chưa hề rời khỏi cổng chính.
Không biết đã qua bao lâu, trên khuôn mặt nhỏ bé đã hiện lên một chút thất vọng và sốt ruột.
Ngay lúc cô bĩu môi, dường như là sắp sửa buông tha thì cánh cổng sắt tinh xảo lại từ từ mở ra.
“Papa!”
Cô gái nhỏ lao nhanh tựa như một cỗ xe lửa, trong ngực vẫn ôm theo búp bê, nhào tới ôm thật chặt người đàn ông phía trước.
“Papa! Rốt cuộc papa cũng đã trở về rồi!”
Cha Bạch cưng chiều vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của con gái, không nhịn được mà thơm hai cái vào má cô, lúc này mới vỗ vỗ đầu nhỏ có mái tóc mềm như nhung lụa, ý bảo chú gấu koala nhỏ bé hãy trèo xuống cây đi: “Ninh
Ninh, mau tới đây chào anh Bạc đi!”
Cô gái nhỏ được nhẹ nhàng hạ
xuống đất, lúc này mới phát hiện sau lưng cha mình là một cậu con trai,
ước chừng mười lăm tuổi, dáng dấp rất dễ nhìn, tựa như có một loại ma
thuật khiến cho ai nhìn thấy anh đều không muốn dời mắt.
Trông thấy anh đang đi về phía mình, khuôn mặt cô lặng lẽ đỏ lên, anh ấy thật đẹp trai. . . .
Cô nắm chặt ống tay áo của cha mình để che giấu đi sự sợ hãi, chỉ để lộ ra cặp mắt trong veo mang theo một tia nghi hoặc, cộng thêm một chút xấu
hổ nhìn vào cậu bé kia.
Cha Bạch không kịp đợi con gái chủ động
bắt chuyện, ông ngượng ngùng nhìn cậu thiếu niên khuôn mặt mệt mỏi, sắc
mặt tái nhợt, nói: “Ninh Ninh hơi sợ người lạ. . . .”
“Không
sao!” Cậu thiếu niên khẽ gật đầu, ẩn giấu trong đôi mắt một thần thái
tươi đẹp mà cô bé đáng yêu kia mang lại: “Con gái của chú Bạch rất đáng
yêu!” Cậu thiếu niên đang trong giai đoạn đổi giọng, nhưng cũng không
quá khó nghe, cậu cố tình hạ thấp thanh âm, để phát ra giọng mũi nhẹ
nhàng.
Cha Bạch nghe vậy lại càng cảm thấy ngại ngùng hơn.
Thật ra thì lần này ông đã hạ quyết tâm, để cô con gái thích quấn lấy người
khác này ở nhà, một mình bay sang Anh quốc, mục đích chính là để tham
gia tang lễ của vợ chồng nhà họ Bạc, cộng thêm phải xử lý một ít công
chuyện, cho nên mới kéo dài nửa tháng.
Lúc cha Bạch còn trẻ đã
từng du học sang Anh quốc, một thân một mình, gia cảnh bình thường, ở
nơi đất khách quê người, khó tránh khỏi việc bị một số bạn học khác cố
tình gây khó dễ, đúng lúc đó, ông Bạc lại đang ở trong học viện, đảm
nhiệm chức vụ giáo viên trợ giảng, lại tỏ ra đặc biệt chiếu cố cha Bạch, thường xuyên đưa ông về nhà dùng cơm.
Cũng chính vị giáo viên
trợ giảng thân thiết này đã giúp đỡ ông trong những thời điểm khó khăn
nhất của cuộc đời, để cho ông có thể cố gắng trải qua đoạn năm tháng ấy, ông mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Nhưng hôm nay, ông
Bạc trước giờ vẫn sống bằng lý trí lại bởi vì người vợ thứ hai. . . .
lựa chọn cùng nhau đồng quy vu tận, bỏ lại đứa con trai của vợ cả vẫn
còn chưa đủ tuổi thành niên đã phải đối mặt với những ánh mắt soi mói và những lời bàn tán xôn xao của người ngoài.
Quả thật là không thể tưởng tượng được, điều khiến cho cha Bạch cảm thấy khó tin chính là bề
ngoài ông Bạc nho nhã như vậy, thế nhưng tính cách lại cực đoan như thế, cho dù có chết cũng phải đem người mình thương đi cùng.
Là người ngoài, ông không có quyền xen vào chuyện riêng của gia đình người k