Polly po-cket
Vợ Ngốc

Vợ Ngốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326814

Bình chọn: 7.5.00/10/681 lượt.

ông bố ngay kết quả : Tốt , chỉ cần theo dõi thêm ở bệnh viện khoảng 1 tuần nữa là có thể xuất viện. Tất cả mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, Diệp Hạo lấy điện thoại ra thông báo cho Diệp Bảo biết, bên này, Nhạc Ân học anh lấy điện thoại ra gọi cho Elly. Còn Diệp Tề, Diệp Hạo vẫn chưa liên lạc được, đành đợi người đang ở bên Pháp kia tự gọi về, nào ngờ, tối hôm đó, Diệp Tề lại gọi về cho anh.

Lúc đó, mọi người đều ở trong phòng bệnh của Diệp Thiên Minh, có cả Elly. Diệp Hạo vừa bắt máy, đã nghe Diệp Tề nôn nóng hỏi

“ Diệp Hạo, cha thế nào rồi ??”

Thế nào rồi ư ?? Diệp Hạo không trả lời, chỉ từ vị trí cạnh cửa sổ đứng lên rồi đi đến bên giường Diệp Thiên Minh nằm giờ đã nhung nhúc 4 người bao quanh đang nói chuyện, đưa điện thoại cho ông.

Diệp Thiên Minh bất ngờ, nhìn vào cái điện thoại trước mặt lại nhìn lên khuôn mặt đang quay đi chỗ khác của Diệp Hạo, không hiểu là gì . Diệp Hạo cũng chẳng thèm chuyện, chỉ đưa tay bật loa ngoài của điện thoại , ngay lập tức, vang lên giọng nói lo lắng của Diệp Tề

“ Diệp Hạo, a lô , cậu làm sao vậy, sao không trả lời tôi … a lô ..”

“ Diệp Tề!”

“ Tề Nhi !”

“Anh kìa !”

3 tiếng nói đồng loạt vang lên, là Diệp lão, bà Diệp và Nhạc Ân. Elly thì vẫn đang thắc mắc nãy giờ, cũng nhận ra đó là anh trai của Diệp Bảo. Bà Diệp bên cạnh cô nhanh tay chụp lấy điện thoại từ tay Diệp Hạo, nói vội vào điện thoại

“ Diệp Tề, con đó có phải không?? Sao giờ mới điện thoại về cho chúng ta … Con có biết mọi người lo lắng cho con lắm không … Con có sao không ??” Vì vẫn còn ảnh hưởng bởi chuyện Diệp Thiên Minh tỉnh lại, nên giọng bà trở nên nghẹn ngào. Điều này làm Diệp Tề bên kia có chút bất ngờ, giọng anh bất giác dịu lại

“ Mẹ, con xin lỗi đã làm mọi người lo lắng. Con không sao hết mẹ ạ, mọi người đừng lo cho con “

Bà Diệp mím môi cố nén cảm xúc xuống, bên kia, Diệp Tề tiếp tục lên tiếng

“ Mẹ, cha con sao rồi ??”

Nhắc đến chồng, bà Diệp ngay lập tức nở nụ cười, nhìn sang Diệp Thiên Minh, vừa hay cũng thấy ông đang mĩm cười đưa tay về phía bà. Bà hiểu ý, liền đưa điện thoại qua cho ông.

“ Diệp Tề, cha đã tỉnh rồi, con không cần lo cho cha nữa “

Im lặng .

Diệp Tề sững sờ đến lặng cả người. Mấy ngày trước còn liên lạc được, anh biết cha anh còn khá lâu mới có thể tỉnh lại, rồi ngày nào anh cũng mong cha tỉnh sớm, nhưng đến khi nghe được giọng ông , bản thân anh không giấu nổi kinh ngạc và vui mừng. Giọng Diệp Tề run run

“ Cha, cha đã tỉnh rồi ư … tốt quá …”

Mọi người xung quanh bất giác nở nụ cười khi nghe Diệp Tề nói, Diệp Thiên Minh cũng vậy

“ Ừ, cha đã tỉnh , con cứ an tâm lo chuyện của con đi …..”

Hai cha con Diệp Tề tiếp tục nói chuyện vui vẻ, ba người phụ nữ ngồi bên giường chăm chú lắng nghe . Chỉ có một mình Diệp lão là chú ý đến có một người đang lẳng lặng đi ra ngoài: Diệp Hạo.

…………………………………………………….

“ Không muốn đối mặt hay là không dám đối mặt ??”

Diệp Hạo bị bất ngờ, anh ngẩng đầu nhìn lên người mới nói, thấy Diệp lão thì vội đứng dậy , lắc đầu cười nhạt

“ Không phải, ông biết tính tình của cháu mà “

Diệp lão đưa mắt nhìn đứa cháu cao lớn hơn mình cả cái đầu, lại nhìn đoạn hành lang trống trải cách xa cửa phòng Diệp Thiên Minh còn ông, cảm thấy buồn cười. Ngồi xuống ghế, đợi Diệp Hạo cũng ngồi xuống, ông từ từ nói

“ Buông bỏ được là tốt lắm rồi, còn cháu và cha cháu có gần gũi nhau được hay không, thì ta tùy vào 2 đứa vậy. Chỉ là ta không ngờ được, cháu có thể buông bỏ dễ dàng như vậy đấy “

Mấy ngày ở bệnh viện này, Diệp lão có thể thấy được sự quan tâm của Diệp Hạo dành cho cha mình, Diệp Hạo và bà Diệp cũng sống an ổn với nhau , qua đó ông biết, Diệp Hạo thật sự đã tha thứ cho cha. Nhưng tha thứ là một chuyện, đối mặt với nhau lại là chuyện khác, nhất là đối với mấy đứa con cháu nổi tiếng là lạnh lùng của ông , chuyện đối mặt càng quá khó khăn, thôi thì cứ để tự nhiên đi vậy.

Diệp lão chỉ bất ngờ một điều, Diệp Hạo buông bỏ quá khứ thật dễ dàng, ông đã nghĩ, có khi cả đời Diệp Hạo sẽ không tha thứ cho Diệp Thiên Minh. Khi Diệp Hạo quyết định đi du học, ông đã biết khả năng anh quay về nước là rất thấp. Quả vậy, 8 năm ở nước ngoài, mỗi năm anh chỉ về mấy ngày để viếng mộ mẹ, rồi dành ra đúng một ngày để qua thăm ông, xong lại về Anh , cứ như nước Anh mới chính là quê hương của anh vậy. Vậy mà đến khi Diệp lão dường như đã chắc chắn Diệp Hạo đã định cư ở bên Anh, thì anh lại quay về, lần quay về đó, anh ở lại khá lâu … Ông hiểu ra, anh quay về chính là để giải đáp những khúc mắc còn ở trong lòng.

Ông đã tính lựa chọn một thời điểm thích hợp để nói chuyện với Diệp Hạo rồi, chỉ là chọn mãi không được, nào ngờ , tai nạn của Diệp Thiên Minh lại là ‘ thời điểm thích hợp’ đó, không cần ông phải nói gì, Diệp Hạo đã tự tha thứ tất cả.

Cuộc đời thật lạ lùng như vậy, khi ta muốn buông bỏ thứ gì đó mà mãi không thể nào buông bỏ được, đến khi ta nghĩ ta không thể nào buông bỏ thì ta lại nhận ra, ta vốn đã buông bỏ từ bao giờ.

Diệp lão chìm trong suy ngẫm lang man, đợi mãi mới thấy Diệp Hạo ngồi bên cạnh ấp úng trả lời

“ Cháu … Mẹ cháu đã mất lâu rồi …