XtGem Forum catalog
Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322363

Bình chọn: 8.00/10/236 lượt.

m trạng của cô ta lúc này , để anh bắt được là mất hết tất cả rồi.

Lúc này đây cô ta vô cùng hối hận , hối hận vì… Lúc đó đã không kịp bắn nát sọ con hồly kia .

Kỷ Liên đau đớn , ngồi bệt xuống đất , cố gắng kiềm chế cơn đau , ngước con mắt còn lại chan chứa nỗi buồn , niềm yêu thương , sự thất vọng lên nhìn anh một cách trân trối.

Làn môi tím tái nhợt nhạt khẽ thì thào.

- Tại sao?

Không có tiếng đáp trả , chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh dường như vẫn không thỏa mãn,

vẫn là ánh mắt chết chóc , vẫn là khuôn mặt băng lãnh vô cảm , vẫn là

nụ cười tàn độc … Cánh tay cầm súng của anh lại bắt đầu đưa lên , nhắm

thẳng hướng Kỷ Liên.

Thấy anh chuẩn bị bắn Kỷ Liên tiếp .

Phòng phong sợ hãi vội vàng ôm lấy Kỷ Liên che chở cho cô ta.

- Anh Hai ! Em xin anh ! Đừng giết Kỷ Liên mà!

- Tránh ra!!!

- Không! Kỷ Liên chỉ là nhất thời hồ đồ thôi mà .

Em xin anh cô ấy vẫn còn trẻ người non dạ nên chưa biết suy nghĩ đúng sai!

- Cậu Tránh ra ngay !

Đừng nghĩ rằng mình vô tội mà đi cầu xin cho kẻ khác!

- Em xin anh !

Trừng phạt kỷ Liên như vậy là đủ rồi!

Có gì anh cứ giáng lên đầu em đây , em nhận hết.

Kỷ Liên thấy Phòng Phong muốn chịu tội thay mình , cô hét toáng lên

- Tôi không khiến anh phải chịu tôi thay tôi , anh tránh ra đi.

Ai làm thì người đó chịu , chỉ là cái chết thôi mà chẳng có gì đáng sợ cả.

- Em thôi đi !

Anh Hai em xin anh !

Hãy nể Tình Kỷ Phong mà tha cho Kỷ Liên lần này được không anh?

- Cậu tránh ra!

- Không! Nếu anh muốn thì cứ bắn em đi.

- Cậu… ĐOÀNG… Ááááá

tiếng súng khô khốc vang lên , và đích đến của viên đạn chính là đùi phòng phong.

Máu một lần nữa lại bắn ra tung tóe , nhưng cũng may có thể Bối Phong

chỉ muốn cảnh cáo lên viên đạn chỉ trú ngụ ở phần cơ mềm thôi.

Tiếng nổ lớn vang trời khiến Quyết Minh giật mình tỉnh dậy.

Cô mệt mỏi ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn xung quanh , và… Chết nặng tại

chỗ khi khắp nơi đều là máu , cô… Cô sợ hãi tỉnh hẳn ngủ , cố gắng trấn

tĩnh , đảo mắt liên hồi xem mình có bị hoa mắt hay mê ngủ không?

Nhưng khi hình ảnh Phòng Phong và Kỷ liên bê bết máu đập vào mắt cô…

AAAAAAAAAAAAAA

lúc này đây cô sợ mãi hoảng loạn thật sự .

Tại sao lại như vậy?

Sao vừa ngủ một chút hai người họ đã máu me be bét nằm đây rồi?

Chuyện gì đã xảy ra?

Cô không biết gì hết? Tất cả đều không liên quan đến cô ! Sợ qúa! Huhuhu phải làm sao bây giờ ?

Quyết Minh sợ hãi khóc lớn , cô hoảng loạn nhắm chặt mắt lại và lắc đầu liên tục như không chấp nhận sự thật này ?

- Huhuhu… Máu… Máu… Có ai không… Cứu tôi với… Huhuhu… Bối Phong ơi cứu em… Huhuhu…

Tiếng thét của Quyết Minh đã làm mọi người giật mình , bọn họ đều tròn

mắt lên nhìn cô , và đều lo lắng không biết cô tỉnh dậy ngay lúc này sẽ

là tốt hay xấu đây ?

Chỉ có Bối Phong! Khi anh nhìn thấy ánh mắt sợ hãi hoảng loạn của cô , nó đã làm lòng anh đau đớn vô cùng , anh biết

cô sợ nhất là mấy cảnh chết chóc máu me đẫm sàn thế này!

Và anh càng đau lòng và xót xa hơn khi cô nhắm mắt khóc nức nở trong hoảng loạn.

Không kiềm chế được , cho dù vết thương vẫn còn đang rất đau … Anh vội

cất súng và cố gắng bước xuống nhà với cô , anh không thể để cô một mình hoảng loạn trong sợ hãi như thế được.

Quyết Minh khóc đến nỗi cô

cảm thấy như mình sắp kiệt sức đến nơi , cô mong sao mình sẽ ngất đi và

khi cô tỉnh lại ở đây sẽ không có gì cả và những gì cô vô tình vừa thấy

cũng chỉ là giấc mơ không có thật.

Cảm giác trống trải mù mịt đang

vây lấy cô , ngay cả trái tim cô cũng bị bóp nghẹt vì khó thở … Đúng lúc cô cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa…

Bỗng xuất hiện một vòng tay ôm nhẹ lấy cô như bảo vệ che chở và yêu thương trân trọng.

Nhưng cô vẫn nghĩ đó là ảo giác làm gì có ai tự nhiên xuất hiện mà ôm

cô chứ … Nghĩ như vậy cô càng tủi thân khóc lớn hơn …lúc đó hình như cô

cảm giác thấy vòng tay đó ngày càng ôm cô chặt hơn … Rồi một giọng nói

dịu dàng ,tình cảm , ngọt ngào , trầm ấm , đau xót vang lên…

- Vợ ngoan không khóc nữa nào !

Có anh ở đây rồi! Đừng sợ !

Nghe thấy giọng nói mà mấy ngày nay cô luôn ao ước mong ngóng được nghe thấy … cứ ngỡ như là mơ… Cô không dám mở mắt ra vì sợ giấc mơ đó sẽ tan biết… Trong vô thức tiếng khóc của cô im bặt , khẽ vểnh tai nghe ngóng

xem có nghe thấy điều gì nữa không?

Nhìn những biểu hiện này của cô khiến anh vừa buồn cười vừa thương xót … Anh biết cô đang nghĩ gì!

- Ngoan ! Là anh đây mà ! Không phải mơ đâu ! Anh đã hứa anh luôn bên em rồi đó thôi ! Mở mắt ra nhìn anh đi nào?

Nghe thấy anh nói vậy ? Cô vừa hồi hộp vừa lo lắng! Cô sợ ! Nếu chẳng may khi mình vừa mở mắt ra anh sẽ biết mất thì sao!

Nhưng nếu không mở lỡ anh giận bỏ đi thì sao!

Sau một hồi đấu tranh suy nghĩ , cô đã nghe theo tiếng gọi của con tim

mách bảo… Hãy mở mắt ! Chắc chắn anh sẽ ở bên , anh đã hứa sẽ luôn luôn

bên cô mà không bao giờ bỏ rơi cô … cô tin điều đó.

Cô từ từ mở mắt , đập vào mắt cô là khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của anh , tuy hơi

xanh xao nhợt nhạt nhưng nhìn anh vẫn rất đẹp trai … Bất giác cô cũng

mỉm cười , đôi