Duck hunt
Vợ Lạnh Lùng Không Sợ Tôi

Vợ Lạnh Lùng Không Sợ Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322151

Bình chọn: 8.5.00/10/215 lượt.

đến trạm Đạm Thủy là 40 phút, một con sói ăn một con dê thì chỉ mất 5 phút, hiện tại lên đường từ trạm xe Đài Bắc, trên đoàn tàu điện ngầm có một con sói và mười con dê, xin hỏi, theo số liệu kể trên, khi đoàn tàu điện ngầm đến trạm Đạm Thủy thì còn lại mấy con dê?"

Khương Hiểu Nguyên nhíu mày. "Anh đang đùa với em sao?"

"Đây cũng không phải bài toán khó a."

Cô thở phì phì trừng hắn. "Đây vốn không phải một bài toán."

"Vậy thì sao?"

"Trên xe không được ăn anh không biết sao?" Tống Tử Ngôn cười to.

Cô ngẩn người, chưa bao giờ thấy hắn cười vui vẻ như vậy, cũng không tự giác cười theo. "Rất vui phải không?" Hắn đem cô ôm vào ngực, môi nóng rực che lại môi cô.

Ông trời, thì ra đó là cách hắn nói lời ngon ngọt a.........

Hắn hỏi bên môi cô: "Tối qua có nhớ anh không?"

Cô gật đầu, thản nhiên thừa nhận mình nhớ hắn.

Hắn đứng lên, dắt tay cô rời khỏi vườn hoa, xuyên qua đại sảnh. Phòng của hắn ở lầu hai.

Một phòng tràn ngập bóng tối, ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất là nguồn sáng duy nhất trong phòng.

Trong bóng tối, hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào mặt, hắn cúi đầu hôn cô, lưỡi quen thuộc truy đuổi lẫn nhau.

"Anh muốn em." Hắn nói.

Hắn hôn cô, Khương Hiểu Nguyên không hề kháng cự lại dục vọng của mình, mãnh liệt đáp lại, hai người vội vã thoát quần áo của đối phương, song song ngã trên giường lớn.

"Lần đầu tiên chúng ta làm ở đây......."

"Tin anh, tuyệt đối giống với ở nhà."

Khương Hiểu Nguyên tin tưởng hắn. Hắn hôn cô, cô cảm giác được nụ hôn của hắn một đường từ cổ đi xuống, quanh co lưu lại dấu vết ướt át......

Cô ngửa đầu, cầm cánh tay hắn, khuôn mặt đỏ bừng, âm thanh khàn khàn. "Nhưng mà, ở đây không có đồ bảo hộ, hôm nay vừa đúng thời kỳ nguy hiểm......"

"Không sao."

Hắn cúi đầu hôn mút đôi môi cô, bàn tay thô ráp tự do vuốt ve cô, cô không kiềm chế được giãy giụa thắt lưng mảnh khảnh, đụng chạm hắn.

"Em muốn....." Cô gợi cảm thở gấp.

Hắn nhìn cô hấp dẫn đong đưa, tròng mắt đen trước giờ luôn lạnh lùng khẽ rung động chân thành ấm áp, hắn cong người thẳng lưng, đem chính mình đưa vào cơ thể cô.

"Ông xã......"

Cô thỏa mãn than thở. Chưa lần nào, nội tâm cô khao khát như thế, cô muốn người đàn ông này, người đàn ông chỉ thuộc về cô, hắn lạnh lùng, còn để cho người yêu cũ chọc cô tức giận, nhưng cô yêu hắn, thói quen có hắn trong cuộc sống; trong lòng cũng có hắn, hắn là chồng cô, là người đàn ông của cô......

Cô ôm lấy hắn, động tác phối hợp với hắn, chủ động hôn hắn, hai người môi lưỡi quấn quít, mang cho nhau cảm giác vui thích, cô ngửa đầu, bất lực rên rỉ.

"Yêu anh không?"

Lúc cao triều, hắn cố ý muốn đáp án từ cô.

Cô nắm lấy cánh tay hắn, thân thể căng cứng, nói lên lời tỏ tình chân thành. "Em yêu anh..... Em yêu anh...."

Hắn cười hài lòng, đem hai người đến cực hạn khoái hoạt.

Kết hôn gần năm tháng, đây là thời điểm cô cảm thấy hạnh phúc nhất, mặc dù ở nhà ông xã đôi khi vẫn lạnh lạnh lùng lùng, nhưng ánh mắt nhìn cô một chút cũng không lạnh, quả thật là đầy lửa nhiệt tình.

A.

"Cười cái gì?"

Cô tưởng hắn vừa ăn sáng vừa xem báo, không chú ý cô len lén đắc ý.

"Không có gì, nghĩ đến chuyện vui vẻ thì cười a." Cho dù thế nào cô cũng sẽ không thừa nhận vì nghĩ đến hắn nên mới cười.

"Nghĩ đến anh liền cười sao?"

Chẳng qua là người đàn ông này rất khôn khéo, vừa nhìn liền biết suy nghĩ của cô.

Cô khịt khịt mũi coi thường. "Hừ, ai nghĩ tới anh a? Thật là tự kỷ.......A!"

Cô thét chói tai, sét đánh không kịp bưng tai bị hắn ôm vào ngực, ôm ngồi trên đùi hắn, cô trợn tròn mắt nhìn hắn.

"Muốn anh sao?" Hắn không thích cảm giác bị người khác từ chối.

Cô hất cằm. "Không nói cho anh." Cô trả lời kiên quyết, bày ra bộ dáng không biết chết sống.

Tống Tử Ngôn xấu xa nâng khóe miệng. "Phải không?"

Hắn đột nhiên cúi xuống che lại môi cô, trực tiếp cạy mở hàm răng đang đóng chặt của cô nhanh chóng tiến quân, cả người cô bị đè trong ngực hắn, hai tay bị chế trụ không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Một lúc lâu, hắn buông môi cô ra. Cô mềm mại thở hổn hển, hắn hỏi lại: "Muốn anh sao?"

Khương Hiểu Nguyên hơi thở nóng rực, hắn thật quá đáng! "Không nói cho anh......"

Sau đó, môi lại bị ngăn lại.

Cô ô ô giãy giụa, làm sao cũng không đánh lại hắn, cô cảm giác áo sơ mi bị kéo ra ngoài váy,cô cảm giác hắn đang cởi nút áo cô, cô cảm giác bàn tay hắn tìm kiếm ngực cô......

Khương Hiểu Nguyên lập tức giơ cao tay đầu hàng. "Được rồi được rồi, em đang nghĩ đến anh, dang nghĩ đến anh đó!" Khuôn mặt cô ỉu xìu, không thể không cúi đầu trước thế lực tàn ác.

"Sớm nhận không phải tốt sao?" Hắn nói, xoa xoa tóc cô như vật nuôi yêu thích.

Hắn buông cô ra, Khương Hiểu Nguyên hai chân vừa chạm đất, lập tức tránh xa hắn.

Cô thật muốn khóc. Hắn thật xấu, cô nhớ tới ông xã hay để ý tiểu tam trước kia.

Tống Tử Ngôn điều chỉnh cà vạt, trên môi là hương vị ngọt ngào của cô, tiếp tục đọc báo, chỉ có hắn biết mình đang cười trộm. Nếu không phải sáng nay có phiên tòa, hắn không ngại xin nghỉ nửa ngày chơi đùa với bà xã.

Khương Hiểu Nguyên thảm hại sửa lại quần áo bị