
u mới chờ được con trai cưới vợ, người con dâu mới này rất ôn hòa rất săn sóc, bà cũng không muốn chúng bất hòa, vậy ước muốn ôm cháu của bà làm sao thực hiện a? "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, các con cũng đã kết hôn, còn nghịch ngợm như vậy, thật là....... Mọi người đi ăn cơm thôi." Đoàn người đi vào trong phòng, bữa ăn rất hòa hợp. Cô cố ý chọn chỗ ngồi bên cạnh mẹ chồng, cùng người lớn thoải mái nói chuyện vui vẻ, đem người đàn ông khiến cô khó chịu vứt ra một bên.
Nhưng bữa ăn mới được một nửa, đột nhiên có khách tới chơi, người giúp việc Tống gia dẫn khách vào, chỉ có Khương Hiểu Nguyên hoàn toàn không bất ngờ.
Đổng Tú Thanh.
Cái này không chỉ là như hình với bóng, gọi là âm hồn bất tán cũng không quá!
"Bác trai, bác gái, đã lâu không gặp, con là Tú Thanh, mọi người còn nhớ con không?"
Đổng Tú Thanh tóc dài xõa xuống, mặc váy trắng, khuôn mặt trang điểm thanh nhã, nhìn rất trong sáng, giống như tiên nữ trên trời tao nhã yên tĩnh.
Nhưng trong mắt mọi người Tống gia, cô ta chính là ma quỷ âm hồn bất tán.
Năm đó, cô ta bỏ rơi anh cả đi Mỹ lập gia đình, cũng chính lúc đó nhân duyên giữa Đổng Tú Thanh và anh cả coi như chấm dứt, sau nhiều năm như vậy, cô ta tuyệt đối không có tư cách sau khi anh cả cưới chị dâu, giống như ma quỷ xuất hiện dọa người!
Không khí thật kỳ quái, Đổng Tú Thanh tự kéo ghế ngồi bên cạnh anh cả, vừa gắp thức ăn, vừa đưa khăn giấy, chăm sóc ân cần hơn cả người vợ chính thức.
Bề ngoài tất cả mọi người đều im lặng, người lớn Tống gia thái độ đúng mực có thể không nổi giận, cố gắng dùng lễ nghi chiêu đãi khách để đối xử với người mới tới, nhưng những người trẻ tuổi thì không như vậy, Tống Tử Mãnh không khách khí phát hỏa.
"Chúng tôi có mời cô sao? Đổng tiểu thư? Hôm nay gia đình chúng tôi tụ họp, không hoan nghênh người ngoài tham gia."
Đổng Tú Thanh dịu dàng cười. "Nếu giả sử không lâu nữa tôi không còn là người ngoài."
Mọi người nhịn không được kêu lên.
Chỉ có Khương Hiểu Nguyên vẫn giữ im lặng như cũ, chẳng qua là trên khuôn mặt bình tĩnh, cũng không che dấu được đau lòng.
Tống Tử Ngôn chăm chú theo dõi phản ứng của cô. Tú Thanh muốn kích thích hắn phải đối mặt vấn đề, nhưng cô ta không lường trước được, sau khi cô tự tin tuyên bố, hắn không nói chuyện ly hôn như cô ta dự tính, hắn để ý chính là ánh mắt tổn thương của bà xã.
Trong đầu hắn đáp án từ từ hiện ra, càng ngày càng rõ ràng, đúng là do biểu hiện của hắn, hắn đã làm Tú Thanh hiểu lầm, hôm nay mọi hành động của cô ta tất cả đều là hắn gây nên, nhất định phải do hắn giải quyết.
Tống Tử Mãnh không kiềm chế được giận dữ, đứng lên, dùng tay vỗ mạnh lên mặt bàn. "Cô bị thần kinh à! Chưa từng thấy người thứ ba nào có thể lớn lối như cô vậy!"
Đổng Tú Thanh nhìn Tống Tử Ngôn, ánh mắt là tình cảm nồng nàn chân thành. "Tôi không phải là người thứ ba, cô ta mới là người thứ ba, tôi và Tử Ngôn vẫn luôn yêu nhau, cô ta nên tác thành cho chúng tôi."
Khương Hiểu Nguyên cúi đầu không nói lời nào, hai tay trên đầu gối nắm chặt.
Tống Tử Mãnh muốn bùng nổ. "Chị dâu tôi sao có thể là người thứ ba? Bọn họ đã kết hôn, có phải cô muốn nhìn thấy chứng nhận kết hôn của bọn họ thì mới thừa nhận mình là người thứ ba!"
"Kết hôn cũng có thể ly hôn."
Tống Tử Ngôn đẩy tay Đổng Tú Thanh ra. "Đủ rồi."
"Anh nhất định phải lựa chọn, Tử Ngôn."
Tống Tử Ngôn bình tĩnh nói: "Anh đồng ý chăm sóc em bởi em là học muội của anh, ngoài ra không có cái gì khác."
Đổng Tú Thanh sững sờ không thể cử động. "Chỉ vì em là học muội của anh?"
"Đúng vậy." Tống Tử Ngôn nói rõ ràng từng chữ.
Đổng Tú Thanh đứng dậy, vẫn xinh đẹp dịu dàng như cũ. "Em đi trước, bác trai, bác gái, tạm biệt. Tử Ngôn, em ở nhà chờ anh."
Cô nhẹ nhàng đi tới, rồi lại nhẹ nhàng rời đi.
Tống Tử Cần trợn mắt há mồm. "Anh cả, anh tại sao lại ở chung một chỗ với cô ta? Cô ta không phải đã kết hôn ở Mỹ sao?"
Tống Tử Ngôn nói một câu. "Ăn cơm."
Cho dù Tử Mãnh và Tử Cần có tức giận như thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể theo lệnh anh cả im miệng.
Hiểu Nguyên từ đầu đến cuối không nói một câu, không nhìn con trai một cái, điều này làm cho mẹ Tống càng thêm lo lắng. Xem ra chuyện Hiểu Nguyên về nhà mẹ đẻ chắc chắn có liên quan đến Đổng tiểu thư.
Ai, chuyện gì xảy ra đây? Chẳng lẽ con trai đối với cô ta nhớ mãi không quên?
"Hiểu Nguyên, tối nay ở lại đây đi, sáng sớm ngày mai theo ba mẹ đi leo núi." Gỡ chuông cần người buộc chuông, con trai và vợ không gặp mặt nhau thì không thể nào giải quyết vấn đề, bà phải tạo cơ hội cho bọn họ ở chung, bởi vì bà rất rõ ràng, chỉ cần đi khỏi nhà chính, hai người nhất định mỗi người một hướng.
"Mẹ........" Khương Hiểu Nguyên theo trực giác muốn từ chối.
Cha Tống lập tức nói giúp. "Bà nội ngày mai sẽ từ Nhật Bản trở về, bà rất nhớ con, con ở nhà đón bà trở về, bà nhất định sẽ rất vui vẻ."
Nếu là yêu cầu của người lớn, Khương Hiểu Nguyên cũng chỉ có thể đồng ý ở lại. Cô hiểu dụng ý của bọn họ, hay là cô thử đổi góc độ suy xét vấn đề, bản thân làm đà điểu, về nhà mẹ đẻ tránh mặt cũng không thể giải quyết vấn đề, dù thế nào cô cũng nên t