
e được. Lúc này
chàng trai bên cạnh nhìn cô nãy giờ chủ động tới đây giúp cô kéo cửa sổ
xe ra, Triệu Nhiễm Nhiễm quay đầu lại nói tiếng cám ơn, mới vừa nâng lên cánh tay muốn phất tay, nhưng suy nghĩ một chút, lại ngại ngùng nên để
xuống, đè nén nụ cười trên mặt, nhàn nhạt lại không mất hưng phấn hô một tiếng, "Giang Tiềm."
Tốc độ xe đã rất chậm rồi, Giang Tiềm cùng
đi theo, vui mừng không biết như thế nào cho phải, kéo tay ra Triệu
Nhiễm Nhiễm đặt ở khóe miệng hôn, giống như lúc cô đưa anh trở về quân
khu, lần này, anh nghênh đón bảo bối của anh.
"Vợ có mệt hay không?"
Triệu Nhiễm Nhiễm hé miệng cười lắc đầu, ngón tay mơn trớn cằm anh, râu đâm
vào lòng bàn tay nhột nhột, "Em qua bên kia chờ, anh lấy hành lý lập tức xuống xe."
Vừa xuống xe Giang Tiềm liền kéo cô đến trong góc tỉ
mỉ quan sát, bốn bàn tay nắm chặt thân mật cọ xát. Giang Tiềm lệch ra
phía dưới muốn hôn cô, lại bị né tránh, nhìn bốn phía một vòng, hai
người lại liếc mắt nhìn nhau, song song đỏ mặt cười lên.
Giang Tiềm làm bộ ho một tiếng, bàn tay giữ chặt tay nhỏ, hăng hái vô cùng, "Anh dẫn em đến khách sạn nghỉ ngơi."
"Hở? Em không mệt nha."
Giang Tiềm xoa xoa tay Triệu Nhiễm Nhiễm, giọng điệu hơi nũng nịu nói nhỏ,
"Nhiễm Nhiễm, anh. . . . Anh rất nhớ em, anh muốn trước. . . . Có được
hay không."
Triệu Nhiễm Nhiễm đập anh hai quyền, đối với Giang Tiềm mà nói còn không đau bằng bấu anh.
"Vậy đi ăn trước đi, đi ăn sủi cảo."
. . . . . . . . . . . .
Giang Tiềm tìm một quán sủi cảo thật sạch sẽ, kéo ra cái ghế trực tiếp ngồi
song song với Triệu Nhiễm Nhiễm, con ngươi sáng trong, hai hàm răng
trắng, nhìn cô cười hì hì.
Càng ngày càng vô lại rồi.
Triệu Nhiễm Nhiễm véo cánh tay của anh, nhưng cố hết sức cũng không véo nổi,
bèndùng bàn tay ra sức nắn, dùng phương thức đặc biệt của mình để làm
nũng.
Giang Tiềm hưởng thụ, Giang Tiềm đặc biệt hưởng thụ, vợ làm nũng với mình, hiện tại đừng nói bấu anh vài cái, dù là đạp anh mấy đá, anh cũng có thể vui vẻ tiếp cận lại.
"Nhiễm Nhiễm, ăn sủi cảo nhân gì?"
"Ừ. . . . . . Rau hẹ? Anh ăn được không?"
"Được, anh không kén ăn, thêm mấy loại đi."
Vai dán vai, đầu đụng đầu, gọi xong đồ ăn liền dựa vào nhau trò chuyện,
thỉnh thoảng còn náo loạn chút, đa số là Triệu Nhiễm Nhiễm bấu người,
Giang Tiềm làm bộ tránh né trêu chọc cô vui vẻ, hai người trẻ tuổi này
nhìn thế nào cũng đẹp đôi, để cha mẹ hai bên nhìn thấy, trên mặt nhất
định lộ ra nụ cười.
Giang Tiềm hơi cứng nhắc, nhưng cũng bị này
không khí ngọt ngào lây, lúc ăn cơm, thấy chung quanh không người nào
chú ý, gắp một món ăn bỏ vào trong miệng Triệu Nhiễm Nhiễm, mặc dù cô
không thích lỗ tai heo lắm, nhưng vẫn vui vẻ ăn.
Triệu Nhiễm
Nhiễm thật sự là đói rồi, hơn nữa mùi vị sủi cảo không tệ, liền chăm chú ăn, không bao lâu chóp mũi cũng đổ mồ hôi. Giang Tiềm nhìn liền vui
mừng, vợ ăn cái gì cho tới bây giờ đều từ từ nhấm nháp, thời điểm ăn vội vậy cũng không nhiều, nên anh cũng không ăn, dừng lại nhìn Triệu Nhiễm
Nhiễm ăn, một lát giúp cô lau mồ hôi, một lát đưa nước cho cô.
"Anh không ăn cái gì nhìn em làm chi!"
"Nhớ em, xem thật kỹ một chút."
Gương mặt Triệu Nhiễm Nhiễm phấn hồng phấn hồng rồi, dùng khăn giấy vỗ nhè nhẹ Giang Tiềm, "Mau ăn, không cho phép nhìn em."
"Vậy để anh nắm tay em được không?"
Chuyện này nếu đổi thành người khác liền khó khăn, nhưng Triệu Nhiễm Nhiễm là
một người thuận tay trái, tay phải trống ra vừa lúc bị tay trái của
Giang Tiềm nắm, cũng không ảnh hưởng việc cầm đũa.
"Lúc này có thể ăn thật ngon rồi."
Giang Tiềm hài lòng, một hớp liền ăn vào hai cái sủi cảo, còn đưa tép tỏi đã lột cho Triệu Nhiễm Nhiễm.
"Em không ăn."
"Tại sao vậy?" Giang Tiềm nói, "Ăn sủi cảo nào có không ăn tỏi ."
"Dù sao thì em không ăn, anh cũng không được ăn."
Không ăn thì không ăn đi, dù sao cô lớn nhất, có ăn hay không đều do cô nói.
Triệu Nhiễm Nhiễm ăn hơn phân nửa dĩa sủi cảo, sau khi ăn xong che bụng nói
bị tức khó chịu, Giang Tiềm giúp cô xoa nhẹ một lát, trả hóa đơn xong
liền ra quán sủi cảo.
Cơm cũng ăn xong rồi, lúc này dù sao cũng
nên đi nghỉ ngơi. Giang Tiềm nghĩ vợ khẳng định mệt mỏi, muốn cô mau đi
nghỉ, nhưng Triệu Nhiễm Nhiễm lại yêu cậu đi dạo một lát.
"Vợ em đi nhiều như vậy, chân chưa sưng sao?"
Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn rất ngốc rất ngây thơ, "Không có, đâu có đi bao nhiêu."
"Nghe lời nha vợ, buổi tối lại dẫn em ra ngoài dạo."
"Ai nha anh đừng gọi vợ, để cho người ta nghe được thật mất mặt."
Giang Tiềm không thuận theo rồi, "Còn không cho anh gọi đỡ thèm à!"
Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn nét mặt mỉm cười mang vẻ trẻ con của anh, ôm lấy cánh
tay của anh, nhón chân, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn trên mặt anh.
"Bây giờ dẫn em đi dạo một lát đi, được không?"
Mỹ nhân kế cũng làm rồi, sao mà không được?
Thật ra thì huyện thành nhỏ nào có gì để đi dạo, Triệu Nhiễm Nhiễm cũng chỉ
muốn kéo dài thời gian thôi. Cô nhớ Giang Tiềm, nhưng so với việc trao
đổi cả người như anh muốn, thì Triệu Nhiễm Nhiễm chỉ muốn trao đổi tâm
linh thôi, hết cách rồi, lần trước đã bị anh dọa cho sợ.
Mặc kệ
Gian