Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324432

Bình chọn: 9.5.00/10/443 lượt.

, không quá tự nhiên gật đầu một cái.

Lúc ấy Trương Lam liền bị sét đánh tại nguyên chỗ rồi, cô thề chỉ là thuận

miệng hỏi một chút. Sững sờ kinh hãi nửa ngày, "Chị muốn ăn đòn à, em

thấy chị chán sống rồi."

"Thế nào em được chị không được sao?"

"Chị sao giống em được?" Trương Lam tức giận một lát, "Chị nói xem em nói chị cái gì tốt, sao lại để người ta bắt được?"

Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn còn ở chết chống, "Hai chúng tôi nghiêm chỉnh yêu đương."

Trương Lam thật không biết nên nói cô cái gì mới tốt, nhưng chuyện đã xảy ra,

nên gạt còn phải thay cô gạt, khoát khoát tay, "Được rồi được rồi, dù

sao cũng xảy ra, lần này đi cẩn thận một chút, trúng thầu sẽ phá hủy."

Khi Triệu Nhiễm Nhiễm sững sờ chốc lát, Trương Lam nhanh chóng từ trong túi lấy ra mấy bao nhỏ, "Cầm đi, xem nhé, chỉ có bốn cái, chỉ cho bốn lần,

có nghe hay không."

Triệu Nhiễm Nhiễm cầm bốn bao nhỏ trong tay, trong lòng có một ý nghĩ: vật này, nó cũng mang theo bên người? !

. . . . . . . . . . . .

Cuối cùng hai chị em hợp kế ngày mốt xuất phát, tách ra ở trạm xe lửa, một

người đi du lịch với bạn trai, một người đến quân khu thăm người yêu.

Giang Tiềm nghe tin tức này, vui mừng từ trên giường búng lên, trực tiếp đạp Tưởng Thị Phi đang ngồi ở cuối giường xuống đất.

"Thật muốn tới đây? Thật tốt quá, có thể ở mấy ngày?"

"Hai ngày một đêm, ngắn thế. . ."

"Không không, không ngắn không ngắn, em tới là được, vừa đúng ngày mai anh nghỉ, ở bên ngoài một đêm không sao."

"Sao mà được, em nguyện ý anh cũng không muốn, bị dì em biết sẽ chết người, không được, chỉ hai ta."

"Được được, vậy buổi trưa ngày mốt anh đến trạm xe đón em."

Tưởng Thị Phi đứng dậy từ dưới đất tiến tới bên cạnh Giang Tiềm, ngẩng khuôn mặt ngây thơ cười hắc hắc, "Cô ấy sắp tới à?"

Giang Tiềm vui vẻ gật đầu một cái.

Tưởng Thị Phi tiếp tục cười, "Hai người hòa hảo rồi hả?"

Giang Tiềm liếc anh một cái, "Thế nào? Có ý kiến?"

"Không có không có." Tưởng Thị Phi vội vàng khoát tay, "Không phải hiếu kỳ

sao, đã chia tay bốn, năm tháng cũng có thể hòa hảo, anh thật tài. Nói

xem, dùng chiêu mờ ám gì."

"Mờ ám gì chứ!" Giang Tiềm mắng anh một câu lại cười lên như tên trộm, "Tới đây, nói cho cậu biết."

Tưởng Thị Phi vội vàng đưa lỗ tai tới, nghe một lát mắt to lập tức trừng lên, "Tôi. . . !@#$%$@, anh quá xấu rồi, cô ấy có thể kiện anh đấy, rõ ràng

là cứng rắn ép buộc mà."

"Anh em gan lớn, cho nên vợ tới tay. Còn cậu, không phải là ôm bóng kết hôn chứ."

Tưởng Thị Phi vội vàng lắc đầu, "Vương Đan rất nghe lời, không hề giận dỗi

với tôi, không cần chuyện như vậy, sau khi kết hôn rồi hãy nói."

Giang Tiềm nhìn anh một lúc lâu. Đây có phải đàn ông không! ? Ngày lên đường, buổi sáng trời còn chưa sáng Triệu Nhiễm Nhiễm đã rời

giường, bên người ôm cái túi nhỏ đựng mấy bộ y phục, còn lại thật là

không mang đến.

Triệu Trí Lược muốn đưa cô ra trạm xe, nhưng bị

cô cự tuyệt, đây cũng không phải là tác phong bình thường, Triệu Nhiễm

Nhiễm không được tự nhiên cúi đầu trong ánh nhìn chăm chú của em trai.

Rõ ràng có tật giật mình.

Trương Lam và Dương Chấn Chấn đã đợi ở trạm xe lửa, Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn

thấy người liền cằn nhằn bảo giao ra 1000 đồng, bị Trương Lam kêu một

câu 'see you' rồi đá lên xe lửa.

. . . . . . . . . . . .

Ngồi xe sáu tiếng, cách núi cách sông, lòng của hai người phải dựa vào chặt

hơn mới có thể bởi vì sắp gặp mặt mà tâm thần thấp thỏm, cho dù là vội

vã cũng vượt qua núi sông để đến. Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy cự ly quá

gần, việc mình làm cho Giang Tiềm thật sự quá tầm thường.

Nhưng, cuối cùng có thể gặp mặt.

Bây giờ Triệu Nhiễm Nhiễm, ngồi bên cửa xe suy ngẫm, gò má trơn bóng, toàn

thân tản ra hơi thở hạnh phúc, khóe miệng khẽ nâng lên, một mình đắm

chìm trong trong suy nghĩ của mình, nhìn như thế nào cũng giống một loại phong cảnh, chàng trai ngồi ở đối diện vẫn đỏ mặt len lén quan sát cô.

Cô nghĩ tới tất cả về Giang Tiềm liền thật tâm mỉm cười, giống như trong

lòng ẩn dấu bí mật không có ai dòm ngó, bí mật này chỉ thuộc về bọn họ

với nhau.

‘ Với nhau ’ tách đi ra là ‘ đó ’, ‘ này ’, một đã qua

một hiện tại, mà hợp lại cùng nhau cũng là một từ rất triền miên, dinh

dính, tận xương, lâu dài. . . . . .

Triệu Nhiễm Nhiễm may mắn

giữa bọn họ có quan hệ thân mật, cô vì thế có thể tận tình nhớ lại trong lúc cách biệt lâu dài. Đợi xe lửa chạy chầm chậm vào trạm, khi bóng

dáng người kia xuất hiện trên đài thì cô càng thêm có cảm giác e sợ và

mong đợi to lớn.

Thân hình cao to của Giang Tiềm tùy ý nghiêng

nghiêng, trên tay cũng không nhàn rỗi, cầm điếu thuốc đưa vào trong

miệng từng lần, áo da gọn gàng hợp với kính mát lớn, giày Nike màu đen

thoải mái, ăn mặc rất có phong cách phương Tây, nhưng bị kiểu đứng

nghiêng qua nghiêng lại của anh đảo lộn, phong cách tây hoàn toàn biến

thành vô lại, y phục đẹp đẽ bị anh mặc dô cũng như bị lam hại.

Ánh mắt của Triệu Nhiễm Nhiễm tỏa sáng, một khắc cũng không rời khỏi người

anh. Cô cảm thấy Giang Tiềm rất đẹp trai, nhìn thế nào cũng thích, kích

động gõ cửa sổ, đáng tiếc Giang Tiềm không thể nào ngh


XtGem Forum catalog