
thương. Hôm nay tất cả mọi chuyện đã trôi qua , cô cũng đã để xuống, nhìn trong mắt hắn thâm tình, cô thật không biết nên nói gì cho thỏa đáng nhất .
"Đã lâu không gặp, không bằng đi quán cà phê ngồi một chút được không?" Mắt thấy Hạ Toa phải đi, Tống Tử Phong tiến lên giữ cô lại, dịu dàng hỏi thăm.
"Này, được rồi." Nhìn Tống Tử Phong ở trên TV, trên tạp chí trước sau như một tràn đầy cao ngạo , ở trước mặt cô nhún nhường như thế , Hạ Toa suy nghĩ một chút vẫn là đồng ý
Hạ Toa ngồi ở bên cửa kính , nhìn ngoài cửa sổ, nếu không phải là Tống Tử Phong nói ở gần công ty có quán cà phê , cô thật đúng là không biết đấy ? Ngồi ở vị trí gần cửa sổ, có thể thấy rất rõ người ra vào trong công ty , cũng có khác một phen cảnh trí.
"Vị trí kia luôn là dành cho anh Tần , làm sao em lại quên để tấm bảng vậy ?" Một nữ nhân viên phục vụ nhìn vị trí mà Hạ Toa ngồi hướng về phía một người nhân viên mới oán trách.
"Dạ, lần sau em sẽ để ý ." Nhân viên mới liếc mắt nhìn nhân viên nữ mới vừa xoay người rời đi , có chút không vui nói thầm , chỗ ngồi của anh Tần , khẩn trương như vậy làm cái gì? Anh Tần buổi chiều cũng sẽ không đến .
Nghe hai nhân viên phục vụ nói chuyện với nhau , Hạ Toa trong nội tâm hồi hộp một chút, anh Tần ? Chẳng lẽ là Tần Lạc sao?
"Em đang suy nghĩ gì vậy ?" Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Hạ Toa , Tống Tử Phong không nhịn được mở miệng hỏi thăm.
"Không có gì, anh gần đây được chứ?" Thấy Tống Tử Phong nhìn mình cằm chằm, Hạ Toa không thể không đem suy nghĩ từ trong thế giới của bản thân kéo trở lại, nhàn nhạt cười một tiếng, nhẹ nhàng hỏi thăm.
"Trừ tình cảm, tất cả mọi thứ tốt vô cùng." Nhớ tới trước kia, hai người không có tiền, ngồi ở trên cỏ, mua 1 ly sữa trà, thoải mái trò chuyện, cũng là một loại hạnh phúc, nhưng bây giờ thì sao? Mặc dù cô ngối đối diện hắn , nhưng lòng của hai người lại cách càng ngày càng xa, hắn biết tạo thành cục diện ngày hôm nay , trách nhiệm của hắn rất lớn, nhưng lúc đó hắn làm như vậy cũng là vì tốt cho cô .
"Tình cảm là miễn cưỡng không được , có một số việc, đã qua anh hãy để cho nó đi qua đi, mỗi người cũng sẽ có hạnh phúc thuộc về mình, em tin tưởng anh sẽ tìm được ." Hạ Toa bưng ly cà phê lên uống một cái, ngẩng đầu nhìn Tống Tử Phong, nhàn nhạt nói qua.
Kể từ khi nghe được hai nhân viên phục nói chuyện xong , lúc Hạ Toa bước vào công ty , theo bản năng hướng tới vị trí kia nhìn một cái, nhưng có chút xa, có chút cao, cô còn có chút cận thị, căn bản không thấy rõ rốt cuộc có người hay không, nhưng lại không tốt làm ngay trước mặt Tiêu Thần ,một mình chạy đến quán cà phên đối diện đi thăm dò , điều này làm cho trong lòng Hạ Toa có chút phiền muộn.
"Hạ Toa, em có tâm sự gì à?" Nhìn Hạ Toa mấy ngày nay rất dễ mất hồn , Tiêu Thần có chút bận tâm, hắn đương nhiên biết ngày đó Hạ Toa và Tống Tử Phong cùng đi ra ngoài . Hắn cũng không có hỏi nhiều, hắn khẳng định Hạ Toa không có khả năng quay lại với Tống Tử Phong , thế nhưng mấy ngày nay hắn quan sát , đột nhiên không thể khẳng định.
"Không có, em không có tâm sự gì , đừng có đoán mò , chắc là mấy ngày nay chưa ăn thịt, em có chút choáng váng." Nhìn Tiêu Thần lo lắng , Hạ Toa có chút ngượng ngùng, cô không phải đã quyết định đến với Tiêu Thần sao? Chỉ là cuộc nói chuyện giữa hai người, làm sao lại để cho cô có chút dao động đây?
"Ừ, buổi tối đi ăn đi." Tiêu Thần cưng chìu sờ sờ đầu Hạ Toa , mặc dù trong lòng hắn không tin tưởng lý do này, nhưng cô không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi nhiều. Chỉ cần cô ở bên người hắn là tốt rồi.
"Buổi tối, chẳng lẽ anh quên hôm nay Tô Mạc trở lại, mời chúng ta ăn cơm à?" Hạ Toa nghiêng đầu liếc Tiêu Thần một cái , nũng nịu .
"Được rồi, hôm nay không phải là thế giới dành cho hai người ." Tiêu Thần bĩu môi, có chút uất ức nhìn Hạ Toa, đối với bữa cơm tối hôm nay có chút làm bộ oán trách.
"Em phát hiện anh có thể làm nũng tốt hơn cả em ." Hạ Toa có chút bất đắc dĩ nhìn Tiêu Thần, khẽ cười, thật ra thì trong lòng cô rất rõ ràng, nếu ở bên Tiêu Thần , cô nhất định sẽ rất vui vẻ, chuyện gì cũng không cần quan tâm, cô vẫn cho là chính cô đã quên Tần Lạc, nhưng chỉ là hai câu nói , cũng đã quậy đến cô tâm thần không yên
Tần Lạc ngồi ở trong phòng làm việc, theo thói quen mở máy vi tính ra , mở thư điện tử , bắt đầu xử lý công việc hằng ngày nhưng khi hắn mở ra một tập tin có tên QL thì tâm nhất thời lạnh , đều là những hình ảnh mập mờ của Thẩm Thu Linh và La Hải . Mặc dù không có ở trên giường nhưng hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng đến, giữa bọn họ xảy ra cái gì? Nhìn nhật ký, cũng may là trước khi bọn hắn kết hôn, nếu như Thẩm Thu Linh thẳng thắn với hắn , hắn có lẽ sẽ không để ý , nhưng hắn thế nhưng hoàn toàn không biết chuyện này, khi đó còn đồng ý hai người cùng đi cùng về , chỉ sợ, quan hệ của hai người đã sớm không phải là chị em họ . Suy nghĩ hồi lâu, Tần Lạc cầm điện thoại lên bấm số của Thẩm Thu Linh , gọi cô đi đến công ty một chuyến.
Một tiếng đồng hồ sau, Thẩm Thu Linh xuất hiện ở trong phòng làm việc của Tần Lạc .
"Cô cho tôi một lời giải thích." Tần Lạc mở máy vi tín