Polly po-cket
Vợ Đẹp Trộm Tim: Đại Thiếu Phúc Hắc Đừng Phách Lối

Vợ Đẹp Trộm Tim: Đại Thiếu Phúc Hắc Đừng Phách Lối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323963

Bình chọn: 9.5.00/10/396 lượt.

ẩn trương, Hạ Toa ân cần hỏi thăm.

" Về sau có anh ở đây sẽ không để cho em ở một mình nữa, đây đã là lần thứ hai." Thừa dịp đèn đỏ Tiêu Thần quay đầu nhìn Hạ Toa bảo đảm.

" Anh đúng là…Tống Tử Phong cũng là nhất thời luống cuống, chứ thật ra thì cũng không tệ lắm ." Hạ Toa nhìn Tiêu Thần nũng nịu một tiếng, nhàn nhạt cười.

"Cái này anh cũng không để ý, dù sao bây giờ anh là bạn trai của em , coi như dính vào em 24 giờ cũng bình thường ." Nhớ tới mới vừa rồi Hạ Toa nói mình là bạn trai của cô , tâm tình Tiêu Thần rất tốt, hướng về phía Hạ Toa làm nũng .

"Nhìn anh như vậy nếu để cho người của công ty thấy, em xem bọn họ miệng đều muốn khép lại cũng khó." Nhìn Tiêu Thần nũng nịu , nghĩ đến trong vẻ mặt của những người đó trong công ty Hạ Toa không khỏi bật cười.

"Thôi đi, anh làm nũng với bạn gái thì liên quan gì đến bọn họ ." Tiêu Thần có chút khinh thường nói, theo ý hắn, giữa đàn ông và phụ nữ làm nũng với nhau cũng là một loại tình thú.

"Gần đây Thu Linh Tố như thế nào?" Nhớ tới trong khoảng thời gian mình nằm viện Thu Linh Tố vậy mà chỉ đến xem qua mình ba lượt, này có chút không phải tính cách của cô.

"Tiểu tử Lâm Diệp kia đang theo đuổi Thu Linh Tố đấy ? Cô ấy ứng phó Lâm Diệp cũng không có thời gian rảnh, đâu còn có thể lo lắng cho em nữa ?" Nhớ tới bộ dạng chật vật của Thu Linh Tố , Tiêu Thần nhịn không được cười lên, bản lãnh bám người của Lâm Diệp thật sự quá đáng nể.

Vốn là Tiêu Thần muốn để cho Hạ Toa đến ở tại biệt thự ở vùng ngoại ô của mình nhưng cho dù cầu xin Hạ Toa vẫn là quyết định trở về phòng trọ của mình. Khu biệt thự đó cô đi một lần là đủ rồi, cô cũng không thể chịu được sự xem thường của quản gia . Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình .

Thấy Hạ Toa trở lại vui mừng nhất chính là Thu Linh Tố , mất hứng nhất đúng là Lâm Diệp rồi, hắn không thể giống như trước mỗi đêm trời tối tới phòng trọ của Thu Linh Tố đến nửa đêm mới đi. Hiện tại Thu Linh Tố chỉ cần nói một câu, Hạ Toa cần nghỉ ngơi rồi, hắn liền ngoan ngoãn ra về, bằng không Tiêu Thần cũng sẽ chửi mắng hắn.

"Cậu không biết chứ cậu không ở đây nửa tháng, mình mau bị Lâm Diệp làm cho điên rồi." Thu Linh Tố kéo tay Hạ Toa hướng công ty vừa đi vừa oán trách.

"Hắn đang theo đuổi cậu ?" Đối với Lâm Diệp mặc dù cô không có cảm tình gì nhưng cũng không ghét, thấy Thu Linh Tố bị hắn quay vòng đầu đầy bụi đất cũng cảm thấy rất có ý.

"Theo đuổi , đấy gọi là theo đuổi sao? Mình thật sự hoài nghi, mỗi ngày hắn đều đến trước nhà chỉ tức không được theo vào đi, chỉ sợ mình chạy mất." Nhớ tới Lâm Diệp, Thu Linh Tố liền một bụng tức giận , sớm biết sẽ có hôm nay, cô sẽ không cho hắn biết chỗ ở của mình. Hiện tại thì tốt rồi, cứ như là keo con chó vậy, bỏ cũng bỏ không được.

"Không có quá mức như vậy chứ ?" Nhìn Thu Linh Tố thở phì phò , Hạ Toa có chút không tin tưởng nói qua.

"Tuyệt đối có, bạn xem, hắn hiện tại khẳng định đã mua đồ ăn sáng ngồi ở đại sảnh tầng dưới chờ mình cho mà xem !" Thu Linh Tố nghiến răng nghiến lợi nói xong .

"Đó không phải là rất tốt sao , bạn có thể tiết kiệm." Hạ Toa có chút không hiểu nhìn Thu Linh Tố, có người mua đồ ăn sáng cho không tốt sao? Tiêu Thần cũng thường chuẩn bị đồ ăn cho cô mà, không có gì không tốt cả.

"Lời nói là không có lỗi, nhưng là liên tiếp nửa tháng ngày nào cũng ăn một món , bạn thấy có chịu được không ?" Cô là thích ăn thịt nhưng sáng sớm thấy đầy dầu mỡ , một hai ngày cô còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, nhưng mỗi ngày đều là giống nhau, người nào chịu được , ngoài đùi gà chính là cánh gà.

"Được rồi, mình cũng vậy chịu không được ." Nghe Thu Linh Tố giải thích xong , Hạ Toa cũng có chút bất đắc dĩ.

Quả nhiên khi hai người một bước vào đại sảnh, Lâm Diệp liền hấp ta hấp tấp đã chạy tới, đem đồ ăn đưa tới trong tay Thu Linh Tố . Nhìn Thu Linh Tố bất đắc dĩ trợn trắng mắt, Hạ Toa buồn cười lại không thể cười, nghẹn thật sự có chút khó chịu, thấy Tiêu Thần đi vào, vội bước nhanh nghênh đón.

"Nhân lúc còn nóng ăn đi." Thấy Hạ Toa rời đi, Lâm Diệp vội thúc giục Thu Linh Tố.

"Tôi hiện tại không đói bụng." Thu Linh Tố trừng mắt liếc Lâm Diệp, nhét đồ rồi trở về, nhìn Tiêu Thần cùng Hạ Toa đi vào thang máy, bước nhanh chạy tới.

Lâm Diệp nhất thời không có kịp phản ứng , chỉ có thể trơ mắt nhìn Thu Linh Tố cùng Tiêu Thần bọn họ biến mất trong thang máy, có chút như đưa đám ngồi ở trên sofa. Hắn có chút buồn bực kể từ khi Hạ Toa trở lại, Thu Linh Tố giống như cố ý trốn tránh hắn, chẳng lẽ hắn thật sự làm cho người ta chán ghét như vậy sao? Biết cô không thịt không vui, mỗi ngày đều chạy đi mua đồ ăn cho cô , nhưng tại sao Thu Linh Tố vẫn không muốn gặp hắn đây?

"Lâm Diệp, làm sao anh lại một mình ngồi ở đây vậy ?" Lưu Phương Phương ở một bên quan sát một lúc lâu, thấy Lâm Diệp một mình ngồi ở trên ghế sa lon ngẩn người đi tới, dịu dàng hỏi thăm.

"Không có việc gì, tối thấy nhiều người nên ngồi nghỉ một lát." Lâm Diệp ngẩng đầu liếc nhìn người tới, nhàn nhạt trả lời một câu.

"Vâng , người quả thật là quá nhiều, anh lại mua đồ ăn sáng cho Thu Linh Tố à?" Lưu Phương Phương liếc m