
cho rằng thay đổi hoàn cảnh, không thích ứng, mới có phản ứng như vậy, nhưng Chu Hoàn vẫn lo lắng cùng Uyển Như đến bệnh viện kiểm tra, hóa ra là mang thai, bản thân Uyển Như vui sướng vô cùng, lúc này gọi điện nói với Chân Phẩm, trên dưới nhà họ Chân đều vui mừng khôn xiết, muốn Uyển Như mai trở về.
“Uyển Như, theo lý mà nói, cậu ra đi cũng đã hơn một tháng, nên về nhà rồi, không thì, chờ tuần sau qua sinh thật Thẩm Quốc Huy, cậu mới về đi.”
“Cũng được.” Uyển Như nghĩ sinh nhật của Thẩm Quốc Huy, đương nhiên rất nhiều chuyện, Chu Hoàn là con dâu nơi khác, lại không có người nhà bên cạnh, mình ở lại, có thể phụ giúp cậu ấy.
Hôm sinh nhật, khách khứa rất đông.
Sau khi Uyển Như uống xong một chút rượu, liền cảm thấy đầu óc choáng váng, hình như là bạn học của Thẩm Quốc Huy --- An Tử Nghi đỡ Uyển Như đến một căn phòng dành cho khách nghỉ ngơi. Uyển Như trong lúc nửa tỉnh nửa mê, thân thể nóng lên khó hiểu, dần dần ướt át mềm mại. cửa chợt mở ra, người tiến vào, dáng vẻ mơ hồ không rõ. Uyển Như cảm thấy hình như là Chân Phẩm, lại hình như là Thẩm Quốc Huy, mắt anh ta thay đổi một hồi. Uyển Như dần mất đi ý thức, để người đàn ông vào phòng thoải mái tiến vào trong thân thể cô.
Bỗng nhiên Uyển Như sợ hãi, người đàn ông trên người cô kia, anh ta nhìn trần nhà, ánh mắt trống rỗng lướt qua cô, cô không có tức giận, cô gọi anh ta: “Chân Phẩm, anh sao vậy?” Anh ta cúi đầu, nhưng là dáng vẻ của Thẩm Quốc Huy, trong nháy mắt Uyển Như liền ngất đi, tỉnh lại nữa, chính là bể khổ đến bờ, trước mắt bao người, nghe được tiếng thét chói tai của Chu Hoàn.
Hòa ra Chu Hoàn không tìm thấy Uyển Như và Thẩm Quốc Huy, lúc Chu Hoàn đẩy cửa một căn phòng giành cho khách ra, cảnh tượng trước mắt đánh tan ngũ tạng lục phủ của cô.
Khi Chu Hoàn hỏi Uyển Như nguyên nhân, Uyển Như không thể nói nên lời. Chính cô cũng không biết vì sao nữa.
Chu Hoàn cúi đầu, giống một xác chết cô đơn.
Ngày đó, sau khi Chu Hoàn nói với Thẩm Dục Luận: “Không nên tin bất kì ai, nhất là người tốt với con.”, liền uống một lọ thuốc ngủ.
Uyển Như ngồi máy bay rời khỏi HongKong về thành phố N, liền nhận được tin dữ của Chu Hoàn, Uyển Như không ngờ mình muốn giúp Chu Hoàn, ngược lại hại Chu Hoàn, nếu không phải vì đứa nhỏ trong bụng, Uyển Như tình nguyện theo Chu Hoàn. Nhưng mà đứa nhỏ vô tội, cô muốn sinh đứa nhỏ ra, đó là đứa con của người đàn ông cô yêu nhất, của Chân Phẩm.
Lúc ấy, trời đang mưa to, Chân Phẩm chạy xe máy đến sân bay đón Uyển Như.
“Uyển Như, em gầy quá.” Chân Phẩm thương tiếc vuốt ve mặt của Uyển Như.
Sắc mặt Uyển Như buồn rầu.
Chân Phẩm nhẹ nhàng ôm Uyển Như vào lòng, nói: “Uyển Như, em không cần nói gì cả, anh tin em, em đến nhà họ Thẩm giúp Chu Hoàn bày mưu tính kế, chắc chắn không ít người hận em, em ở ngoài sáng, họ ở một nơi bí mật gần đó, em làm sao đề phòng được họ, anh thật hối hận, sao chuyện như vậy lại theo em, bây giờ chẳng những hại Chu Hoàn, còn khiến em đau lòng, đều do anh không tốt, lúc trước anh nên ngăn em đến HongKong.” Uyển Như tựa nhứ đứa bé tùy hứng, Chân Phẩm việc lớn việc nhỏ đều theo cô, mà bây giờ, Chân Phẩm thật hối hận không ngăn cản Uyển Như trẻ tuổiháo thắng, mới có thể phát sinh bi kịch như vậy.
Ngồi sau xe máy, Uyển Như ôm chặt eo của Chân Phẩm.
Đột nhiên, Uyển Như muốn nôn khan, đây là phản ứng bình thường mấy ngày qua, nhưng Chân Phẩm lái xe phía trước vẫn lo lắng quay đầu nhìn cô.
Ngay trong giây phút Chân Phẩm quay đầu, một chiếc xe hàng xông tới…
Chân Phẩm chết tại chỗ, Uyển Như ôm lấy Chân Phẩm cả người toàn là máu, ngay tại một khắc kia, trái tim Uyển Như cũng đi theo.
Uyển Như nản lòng thoái chí, cô vẫn luôn cho rằng đây là trời trừng phạt cô, cô muốn đi theo Chân Phẩm, nhưng cô phải sinh đứa con của họ ra trước.
Thân thể của cha mẹ Chân Phẩm vốn không tốt, một người huyết áp cao, một người bệnh tim, sau khi Chân Phẩm gặp chuyện không may, hai ông bà cũng không chịu đựng đến khi cháu ra đời được liền ra đi.
Trên đời này, cũng chỉ còn lại một mình Uyển Như, cùng với đứa con chưa sinh ra của cô.
Những chuyện kinh khủng tới liên tiếp khiến Uyển Như vô cùng tuyệt vọng với cuộc sống, cô chờ ngóng trông ngày sớm sinh ra đứa nhỏ, tìm một nhà khá giả cho con, sau đó đi theo Chân Phẩm và Chu Hoàn.
Ngày đó Uyển Như ở bệnh viên sinh con, gặp bà Giả cũng sinh con, Uyển Như vừa thấy bà Giả liền biết bà là người phụ nữ hiền từ, Uyển Như còn có thể nhìn thấy phong thái vui vẻ của bà Giả, người phong thái này mới có thể hạnh phúc, nếu con cô có thể giao cho bà ấy, Uyển Như an tâm.
“Giả phu nhân, bụng cô thật lớn, sẽ không phải sinh ra song thai chứ?” Uyển Như cười đến gần bà Giả.
“Nào có may mắn như vậy, sớm đã kiểm tra rồi, chỉ có một. nhưng mà không biết là nam hay nữ.” bà Giả cười dịu dàng bình thản, sờ bụng mình, bên trong chính là bảo bối của bà.
Uyển Như tận lực trò chuyện với bà Giả về chuyện song thai.
Quả nhiên, bà Giả không thể nhìn đứa nhỏ khóc lớn, lại không ai lo, liền ôm đứa nhỏ về. Uyển Như trốn ở một góc của bệnh viện, nhìn bà Giả ôm đứa nhỏ lên xe, mới lau khô lệ ở khóe mắt, rời