
“Thẩm Dục Luận.” Phì Phì đi qua nhào vào lòng anh, cô biết, hiện tại anh chỉ có cô, còn có con của họ,ngoài ra không còn gì nữa cả.
“Phì Phì.” Thẩm Dục Luận nhẹ nhàng gọi Phì Phì, ôm chặt lấy cô, giống như cô chính là cọng cỏ cứu mạng anh: “Phì Phì, anh không có gì hết, chỉ còn lại em, Phì Phì, ba anh đã chết, anh vẫn cho rằng anh không thích ông ta, nhưng nhìn thấy ông ta bị đẩy đến nhà xác, cả trái tim anh đều trống rỗng, hóa ra tình thân dù làm sao cũng không thể mất đi, anh vẫn cho rằng anh không thích ông ta, nhưng ông ta là một phần trong sinh mệnh của anh, ông ta đi rồi, ông ta cứ như vậy đi rồi….anh biết ông ta lựa chọn ra đi ở thành phố N, là muốn đến gặp anh, ông ta có thể gọi anh về HongKong, nhưng mà ông ta đến đây…..Phì Phì, em biết không? Ba anh đi rồi, ông ta vừa đi, xương cốt còn chưa lạnh, các anh của anh, phụ nữ của ba anh, liền bàn bạc chia gia sản, Dụ Thành đã phá sản, thậm chí ngay cả một cái đèn bàn, một cái đồng hồ của nhà họ Thẩm họ cũng không buông tha…….Phì Phì, anh không muốn nhìn thấy họ, anh không muốn nhìn thấy họ nữa….”
“Thẩm Dục Luận, anh đừng gặp lại họ nữa, anh phải phấn chấn lên, anh phải phân tích cẩn thận suy nghĩ cẩn thận, Dụ Thành còn có khả năng cải tử hồi sinh hay không, chỉ cần có chút hy vọng, chúng ta cũng không bỏ cuộc. lỡ như, nếu thật sự đi đến đường cùng, anh cũng đừng bỏ cuộc, anh còn có em, có con của chúng ta, chúng ta đều trẻ tuổi, chúng ta làm lại từ đầu, ba anh có thể gây dựng một giang sơn, trong người anh chảy dòng máu của ông, anh nhất định cũng có thể….”
Thẩm Dục Luận ôm Phì Phì lâu thật lâu, mới dần dần buông cô ra, nói: “Phì Phì, chúng ra bây giờ gọi điện thoại, chỉ cần có người đồng ý ra tay kéo chúng ta, chúng ta liền có hy vọng.”
Đang nói, liền nghe nghe ngoài cửa ồn ào, giọng cao nhất là của thư kí Hồng: “Mời các người chờ, tôi đi thông bào cho Tổng giám đốc.”
“Hừ, Tổng giám đốc cái gì, Dụ Thành cũng đã phá sản, đừng xem chúng tôi như đứa ngốc, kêu Thẩm Dục Luận ra đây, đừng mơ nuốt hết tiền bạc của nhà họ Thẩm!” đây là giọng của một người phụ nữ.
Thẩm Dục Luận đi đến cửa, thấy Thẩm Dục Triết và Thẩm Dục n, cùng với mẹ của họ, không thấy An Tử Nghi, An Tử Nghi suy cho cùng cũng là phu nhân của Thẩm Quốc Huy, còn chưa đến mức rơi rớt xuống giống như đám phụ nữ này, việc mai táng Thẩm Quốc Huy còn cần bà ta lo liệu. hai người phụ nữ trước mắt này cũng đã già đi, nhưng Phì Phì có thể nhìn ra được lúc họ còn trẻ là người rất xinh đẹp.
“Thẩm Dục Luận, nhà họ Thẩm rốt cuộc còn bao nhiêu tiền, tốt nhất cậu đừng nuốt riêng.” Mẹ của Thẩm Dục Triết lên tiếng trước.
“Đúng vậy, đúng vậy.” mẹ của Thẩm Dục n phụ họa.
Thẩm Dục Luận thấy hai anh trai cúi đầu, không chịu nhìn anh, họ cũng biết xấu hổ sao? Có lẽ cha của họ ra đi, họ cũng từng đau lòng, chỉ tiếc hai người họ, cả đời cũng không thoát khỏi sự sắp xếp của mẹ họ. họ chẳng qua là một quân cờ mà mẹ họ dùng để uy hiếp Thẩm Quốc Huy.
“Nói thật cho các người biết, Dụ Thành ngoại trừ mang một đống nợ nần, không còn gì khác, nếu hai anh trai đồng ý chia sẻ nợ nần với em, vậy các người muốn chia sao cũng được, chia đều cả ba, có lẽ các người nhiều hơn một chút, tôi cũng đồng ý.”
“Cậu gạt người, tiền của ông cụ đều do cậu tự tay quản lý, sao có thể nói không liền không có, nhiều tiền như vậy mà, chúng tôi theo ông ta cả đời, ông ta nhún người nhảy lên, liền bỏ bọn tôi lại, bọn tôi chẳng nhận được gì, Thẩm Dục Luận, lòng dạ cậu đừng quá hiểm độc, cậu nhất định còn giấu tiền….” mẹ của Thẩm Dục Triết khóc lóc kể lể bà ta thương cảm cỡ nào.
“Nếu Dụ Thành còn tiền, ba tôi có thể nhảy lầu sao? Các người không nhận được gì? Cả đời các người không cần làm việc, một bước lên trời, lại còn đeo vàng đội bạc, đó là không nhận được cái gì? Chỉ bằng số châu báu ba tôi tặng mấy người cũng đủ cho nửa đời sau của các người, các người không cần náo loạn nữa, náo nữa tôi thấy phải mang bất động sản của anh cả anh hai ra trừ nợ, tuy các người chỉ là phụ nữ cha tôi nuôi bên ngoài, nhưng họ cũng là người của họ Thẩm, toàn bộ của nhà họ Thẩm đều phải mang ra trừ nợ, tôi biết hai anh trai có không ít bất động sản ở Trung Hoàn, nghe nói ở Thẩm Quyến cũng có. Thêm châu báu của hai vị nữa, cũng có thể trả được một phần nợ…”
Đám người này vừa nghe chẳng những không có thịt béo, mà còn phải bồi thường, vội vã tìm lý do trốn mất.
“Thấy không, đây là anh em của anh.” Thẩm Dục Luận cười khổ.
Phì Phì nhìn thấy sự đau khổ trong mắt anh, đều nói anh em như tay chân, mà anh em của Thẩm Dục Luận, nếu không phải Phì Phì tận mắt thấy, thật không dám tin trên đời này có anh em như vậy. nhẹ nhàng cầm lấy tay anh, bàn tay ấm áp của Phì Phì vuốt ve lòng bàn tay dày của anh, nói: “Chúng ta nghĩ xem ai có thể cứu Dụ Thành đi.” Thật ra trong Phì Phì nghĩ đến nhà họ Giang, nhưng nghĩ đến chuyện mình và Giang Đào chia tay, nhà họ Giang hiển nhiên không chịu ra tay giúp Thẩm Dục Luận, nhà họ Hách ở HongKong đương nhiên cũng vì chuyện Thẩm Dục Luận và Hách Thiên Thiên hủy bỏ hôn ước, mà sẽ không nhúng tay vào chuyện của nhà họ Thẩm.
Lúc này,