
cháu phải biết mình có nhiều may
mắn nên đối xử thật tốt với nó, biết không?”
Đáng nhẽ trước
đây mỗi khi ông nội nói, trực giác của anh theo bản năng sẽ chống cự
nhưng lần này thì ngược lại hiếm thấy anh không phản đối, thậm chí cũng
có ý như vậy.. . . . . .
Ý nghĩ trong đầu giờ phút này làm Trịnh Bang Duệ kinh ngạc.
Thời gian du lịch tuần trăng mật ở Châu Âu là cách nói của bọn họ với
bên ngoài, thực tế là mười ngày đi năm nước để bàn công việc.
"Em có thể ở lại Paris, không cần theo tôi cùng đi cho vất vả. Hôm trở về Đài Loan, tôi sẽ gặp lại em ở sân bay."
Trịnh Bang Duệ rất "quan tâm" , ngay từ đầu đã đưa ra đề nghị này, Trình Kỳ Khiết lại lắc đầu, kiên trì muốn cùng đi.
"Tại sao em lại làm việc vô ích thế, ở đây không ai quen chúng ta, không cần giả bộ vợ chồng đằm thắm.."
Trình Kỳ Khiết nghe anh nói thế, trong lòng có chút khó chịu, nhưng cô
không để anh nhìn thấy dáng vẻ mình bi thương, nhún nhún vai, giả bộ
không sao cả.
"Trước kia em đi qua Paris, còn chưa đến Italy cùng Thụy Sĩ, em muốn đi theo anh xem một chút."
Đối với cách nghĩ ngây thơ của cô, Trịnh Bang Duệ khịt mũi coi thường,
đi công tác cũng không phải đi chơi, tùy cô, cô muốn cùng đi thì cho cô
đi, sớm muộn cô sẽ biết đi cùng anh sẽ không có bao nhiêu thú vị.
Ôm chặt tâm tình xem kịch vui, anh đưa cô cùng lên xe lần lượt gặp mặt
khách hàng, hết quốc gia này lại đến quốc gia khác, mỗi ngày loay hoay
giống như con quay, thường thường trở lại khách sạn đã đêm khuya, dọc
đường cũng bởi vì vội vàng mà ăn cơm muộn.
Nhưng ra ngoài dự liệu của anh, cô không một câu oán trách còn chủ động giúp anh sửa sang ghi chép lại số liệu.
Tiếng Anh của cô rất tốt, ngôn ngữ giao tiếp không thành vấn đề, phản
ứng nhanh nhạy, rất nhiều việc không cần giải thích với cô mà cô cũng có thể hiểu rất nhanh đã trả lời.
Nói thật ra, anh cảm thấy Trình Kỳ Khiết có năng lực làm việc mạnh hơn nhiều so với trợ lý của anh.
Có lẽ anh đã có nhận định nhầm về cô, cô không phải loại thiên kim
trong giới thượng lưu không có khả năng đáng nói, không tự tay gánh vác
việc gì, cô có đầu óc thông minh, năng lực làm việc cực mạnh, quan trọng nhất là cô biết săn sóc, hiểu chuyện, không tùy hứng, nhẫn nhục chịu
khó, quả thật vượt qua lý tưởng về người vợ hoàn mỹ của anh.
Trịnh Bang Duệ nhìn bản tài liệu hợp đồng được in ra mà Trình Kỳ Khiết
vừa mới đánh máy, trong lòng vụt qua mấy phần tán thưởng, không nhịn
được giương mắt lén nhìn về phía một góc khác của phòng họp ban giám
đốc, Trình Kỳ Khiết đang chuyên tâm đánh máy vi tính.
Vẻ mặt cô chuyên chú cực kỳ thu hút người khác, anh để ý thấy mỗi khi cô nghiêm
túc miệng sẽ hơi cong lên, hình ảnh như vậy vô cùng. . . . . . Đáng yêu.
"Tốt lắm" Cô đột ngột ngẩng đầu lên nói: "Đồ án phân tích đã làm xong vẫn kịp hội nghị ngày mai.."
Anh chật vật vội vã rời đi tầm mắt, không muốn cho cô biết vừa rồi anh
đã thất thần nhìn cô một lúc lâu, dường như có cảm giác làm chuyện xấu
bị bắt được.
"Rất tốt, cám ơn."
"Em gửi nó cho anh rồi, anh xem một chút xem còn vấn đề hay không."
"Ừ."
Trình Kỳ Khiết đứng dậy từ trên ghế khởi động gân cốt một chút, cả buổi chiều cô đều ngồi làm việc ở trong phòng họp quả thực cảm thấy hơi mệt
mỏi.
“Em đi ra ngoài một chút, chắc tầm một hai tiếng sau lại quay lại.” Cô nói.
Anh biểu lộ nghi hoặc.
"Khách sạn chúng ta đang ở ngay trên đường lớn Champs, mua đồ rất thuận tiện, em muốn mua chút quà tặng đưa cho mọi người trong nhà khi trở
về."
Phải không? Ngược lại, anh không nghĩ tới chuyện tặng quà này, anh vẫn cảm thấy làm vậy quá phiền toái nhưng có lẽ cô đúng.
"Cầm thẻ của tôi mà quẹt."
"Không cần đâu."
Anh cau mày."Cần, vợ mua đồ chồng trả tiền là chuyện hiển nhiên."
Trình Kỳ Khiết nghe xong vội vàng cúi đầu, không làm như thế, anh có thể sẽ thấy nụ cười ngốc nghếch trên mặt cô.
Vợ chồng, anh định nghĩa quan hệ bọn họ vậy nha.
Chớp mắt, đột nhiên trong lòng cô giống như nở ra một bông hoa khiến cả người vui vẻ.
"Em sẽ mua rất nhiều đó."
"Không sao cả, tấm thẻ này không có giới hạn." Anh phớt lờ việc nhỏ đó.
"Đúng rồi, anh có thư ký hoặc trợ lý sao? Có mấy? Nam hay nữ vậy?"
"Một, trợ lý Vương, nam, tại sao hỏi?"
"Cũng nên đưa một món quà cho anh a."
"Tại sao?"
À? Cô không muốn nghĩ tới tại sao, chỉ làm theo trực giác. Cô thường
thường mua quà tặng hoặc mời nhân viên khách sạn ăn món gì đó, cảm giác
mọi người tựa như thành viên trong gia đình.
Chẳng qua cô sợ
không có biện pháp dùng loại lý do này thuyết phục, anh không giống loại người lãnh đạo như vậy."Ách. . . . . . Đối tốt với anh ta một chút, anh ta sẽ càng cố gắng làm việc hơn?"
"Anh ta vốn nên cố gắng làm việc bằng không tôi sẽ thay người."
". . . . . ." Trình Kỳ Khiết không còn gì để nói."Nhưng em vẫn cảm thấy nên mua."
Mặt cô đỏ bừng vội vã muốn thuyết phục anh hoặc lấy được điệu bộ đồng ý của anh mới vô cùng. . . . . . tốt. Anh đột nhiên nghĩ đến, đây là lần
đầu tiên cô biểu hiện tùy hứng với.
Anh giãn lông mày ra nói: "Tùy em."
"Cám ơn."
Trình Kỳ Khiết xoay người muốn rời đi thì a