Vĩnh Dạ

Vĩnh Dạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325273

Bình chọn: 8.5.00/10/527 lượt.

m nhân trong ta. Dần dần, ta cảm thấy mình rất thích Lạc Vũ. Tuy rằng nàng không có kiểu ghen tuông như Vĩnh Dạ khiến ta đánh không nổi, mắng không nổi, phải bó tay lúng túng, nhưng nàng dịu dàng như nước, nhất là ánh mắt nhìn ta như sùng bái khiến ta rất đắc ý.

Lâu dần, ta thường nhớ tới dáng vẻ tức giận của Vĩnh Dạ. Nàng liệu có nhớ ta không?

Quốc vương nước Tề gửi thư tới, nói Vĩnh Dạ vì ta mà vào cung làm Thái tử phi để báo Hoàng ân.

Trong lòng ta bắt đầu chua xót, suốt mấy ngày liền không đi tìm Lạc Vũ.

Lạc Vũ rụt rè làm đồ ăn đêm mang tới cho ta, ta thấy nàng gầy đi một chút, sắc mặt có vẻ tiều tụy, bất giác thương xót, hỏi nàng làm sao? Lạc Vũ trả lời:

- Hoàng thượng không tới, trong lòng cứ thấy trống trải.

Tim ta rúng động, hỏi Lạc Vũ:

- Nếu Hoàng hậu thích trẫm, một ngày không gặp có như cách ba thu?

Lạc Vũ lại xấu hổ đỏ mặt, rèm mi rũ xuống, rất lâu sau mới nhè nhẹ gật đầu.

Ta lại thấy vô cùng bực bội. Sao ta chưa bao giờ cảm thấy Vĩnh Dạ nhớ tới ta? Nếu không phải gửi thư tới Tề quốc, nàng còn chẳng buồn gửi một tin về cho ta.

Ta hạ lệnh thăm dò hành tung của Vĩnh Dạ ở Tề quốc, tin tức nhận được vô cùng rối loạn.

Lúc thì mất tích, lúc thì tới thu tế ở Tây Bạc, có quan hệ không rõ ràng với cả Nguyệt Phách và Phong Dương Hề.

Ta đột ngột nhớ lại thần sắc của Vĩnh Dạ khi bắt được tiểu tử họ Nguyệt, trong lòng căm hận: Trong lòng nàng không có ta, chưa từng có ta. Nàng vẫn luôn chơi đùa ta! Nỗi hận này khiến ta muốn giết người.

Thế mà ta chỉ đành chôn giấu trong tim, cho dù thế nào, nàng cũng là Thái tử phi của Tề quốc, trong lòng không có ta cũng là bình thường.

Mấy tháng sau, ta lại nghe được tin Vĩnh Dạ về An quốc, về Đoan Vương phủ. Đây đúng là chuyện quái lạ.

Nếu Vĩnh Dạ gả cho Thái tử, lúc này lẽ ra nàng đã là Hoàng hậu Tề quốc. Ta nghĩ, có phải vì sự thay đổi ngôi vị Thái tử giữa Mộ Dung Yến và Mộ Dung Dương Hề khiến nàng nổi giận không? Dù sao thì nàng cũng luôn tưởng rằng người mình phải cưới là Mộ Dung Yến.

Hai bức họa trên bàn bày ra trước mặt, khiến ta thở dài.

Phong Dương Hề chính là Mộ Dung Dương Hề. Vậy ta phải làm thế nào?

Đây là lần thứ hai ta có cơ hội có được Vĩnh Dạ, nhưng lại phải trơ mắt nhìn nàng trôi tuột khỏi tay.

Nàng vào cung, vẫn là nam trang.

Ta đoán nàng sẽ mặc nam trang, vì nàng sợ vào cung.

Nếu nàng chưa lấy chồng, nàng không thể mặc phục sức của Tề Hậu; một khi mặc vào sẽ không cởi ra được nữa. Nếu mặc nữ trang, nàng cũng không thể búi tóc kim quan, mà phải chải kiểu tóc của phụ nhân. Thế thì nàng chỉ có thể mặc nam trang, thế là tốt nhất.

Thấy Vĩnh Dạ sửng sốt, ta mỉm cười, đó là lần đầu tiên ta đoán trúng tâm tư nàng chăng? Ta ôn tồn nói chuyện với nàng, hầu như không nhìn mặt nàng.

Ta sợ mình nhìn thấy gương mặt đẹp tới mức khiến người ta hồn xiêu phách lạc ấy, ta sẽ gây ra chuyện tổn hại tới An quốc. Phong Dương Hề, bây giờ ta không thể đắc tội với hắn.

Ta bình thản hỏi nàng:

- Thực ra trong lòng Tiểu Dạ chưa từng có trẫm, đúng không?

Nàng đáp rất khéo léo, lại đang trêu cợt ta:

- Cho dù có cũng không thể có. Hoàng thượng không hiểu sao?

Ta nói thẳng với nàng, ta biết rằng nàng chưa cưới Phong Dương Hề, vậy mà Vĩnh Dạ lại nói, chưa cưới không có nghĩa là không cưới.

Như thế là ngang nhiên nói với ta, nếu ta bắt nàng vào cung, đồng nghĩa với việc ta đã cướp Hoàng hậu của nước Tề.

Ta cười khổ, nhớ lại ban đầu nàng trêu trọc, dắt mũi ta, khi thì khiến ta thương tâm, lúc lại khiến ta đau khổ. Một nữ tử như thế khiến ta rất thích, nhưng lại không thể có được.

Ta có thể cho nàng một đường lui:

- Nếu nàng không có nơi nào để đi, cưới ta, ta sẽ thương yêu nàng suốt đời.

Đây có lẽ là việc duy nhất ta làm khiến Vĩnh Dạ cảm động? Ta nghe thấy tiếng nàng hít thở thật nhẹ, rất buồn, rất muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì đã bỏ đi.

Ta không quay đầu nhìn nàng. Vĩnh Dạ ngày trước đã bị ta vùi sâu xuống tận đáy tim.

Bước vào rừng mai, Lạc Vũ đang trốn trong đó, ta không nén được cười. Nha đầu này cũng có lúc ghen tuông ư? Ta mỉm cười lại gần, nhẹ nhàng dỗ dành nàng, làm như vô tình nói:

- Trẫm rất hứng thú với vị hoàng huynh từ nhỏ chưa gặp mặt của nàng, Hoàng hậu không phiền nếu kể cho trẫm nghe chứ...

Lạc Vũ thực sự rất ngây thơ. Chẳng mất nhiều thời gian ta đã biết được đầu đuôi ngọn ngành sự việc, nghe xong, bất giác ta thở hắt một hơi.

Phong Dương Hề ở An quốc bao nhiêu năm qua, hắn nắm rõ như lòng bàn tay địa hình nước ta, ta nên đối phó với hắn thế nào? Xem ra việc của ta còn rất nhiều, trước tiên cần thay đổi thể chế quân đội của An quốc, và bố trí phòng vệ ở biên phòng.

Trong lòng giận Vĩnh Dạ, vốn định trút giận lên Hoàng thúc đang an nhàn ở nhà kia, nhưng lúc này vẫn không thể không đích thân tới thăm viếng.

Hoàng thúc mỉm cười đưa cho ta một tấm bản đồ địa hình quân sự của nước Tề, nói về sách lược cải tạo quân đội An quốc, khiến ta ngồi nghe tâm phục khẩu phục. Ông thực sự là một lão hồ ly, đã sớm vẽ đường lùi cho mình, khiến ta không thể không nể trọng ông.

Cũng may Hoàng thúc không có dã tâm với quyền thế,


pacman, rainbows, and roller s