Duck hunt
Vĩnh Dạ

Vĩnh Dạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326421

Bình chọn: 9.5.00/10/642 lượt.

Lý công tử, mời! – An Bá Bình ra khỏi Phật đường, cười nói.

Vĩnh Dạ bước vào Phật đường, ngửi thấy một mùi thơm kì lạ, hương thơm rất nồng bao phủ toàn bộ Phật đường. Định thần lại nhìn, thấy một bức tượng Phật bằng gỗ cao tới một trượng, màu nâu vàng, không phải là trầm hương thì là gì? Một miếng trầm hương đã đổi được một miếng vàng có thể tích tương đương, trầm hương thường nhỏ, dùng làm hương liệu, tượng Phật này cao tới một trượng, hơn nữa với tay nghề điêu khắc tinh xảo của Triệu đại sư thì không biết đáng giá bao nhiêu tiền? Nàng chớp mắt, nhớ lại những ngày cùng Nguyệt Phách đếm từng xu để đi mua gạo. Sớm biết thế đến An gia Phật đường chặt một tay Phật mang bán cũng đủ để họ ăn cả đời. Cho dù không bán không cầm, mang đi hun thịt heo cũng được, nói không chừng con heo đó không chỉ đổi được có mấy lạng gạo và một miếng thịt. Nếu khi đó không rầu rĩ vì tiền ăn, nàng đã không phải mang cầm miếng ấn thạch điền hoàng, không vì muốn báo thù Đại Xương Hiệu trả giá thấp mà làm tranh giả, như thế thì những việc sau này liệu có xảy ra không? Tường Vi liệu có xuất hiện không? Nàng và Nguyệt Phách liệu có thể tiếp tục ung dung ngồi uống cháo ở sân, nhìn trăng ngắm sao không?

- Lý công tử, đây là gia mẫu.

Vĩnh Dạ sực tỉnh lại từ những tưởng tượng ban nãy, thấy bên cạnh bức tượng là một lão phu nhân. Mái tóc bạc trắng, áo vải màu nâu, tay cầm một tràng hạt bằng gỗ trầm, trông thần thái có vẻ bình thản, như thể con người đã hoà vào không trung cùng với hương trầm, ngũ quan đoan chính, khi còn trẻ chắc chắc là một mỹ nhân.

Bên cạnh lão phu nhân có một thị nữ, sắc mặt lạnh lùng, liếc Vĩnh Dạ một cái, ánh mắt như thể đang nhìn một con kiến vừa bị giẫm dưới chân mình.

Vĩnh Dạ vội vàng hành lễ, gặp loại nữ nhân như thế này, nàng thường không có cảm tình.

Lão phu nhân mở mắt ra, từ tốn nói:

- Đã là người vẽ Quan m thì trong lòng tất cũng có Phật, chắc là người từ bi, đi đi.

Vĩnh Dạ nghe lời, với nhãn lực của nàng, không biết vì sao cứ cảm thấy lão phu nhân này rất quen. Không nhịn được bèn liếc nhìn vài cái, giật mình bởi ánh mắt thăm dò của lão phu nhân. Nàng vội vàng ngoan ngoãn nghiêm túc ngắm nghía bức tượng Quan m trong Phật đường. Sau một tuần hương, nàng nghe thấy lão phu nhân chậm rãi mở miệng:

- Lý công tử đã ngắm tượng Quan m rất lâu, có cảm nhận gì?

- Hồi lão phu nhân, bức Quan m liên đài này đặt chân lên đài sen, bảo tượng đoan trang, sống động như thật, hiếm có nhất là các đường nét đều tròn trịa, thông suốt, thần thái từ bi. Thủ pháp điêu khắc vô cùng tinh diệu, y phục bay bổng như thật, gỗ trầm hương để làm cũng là loại khó tìm, Triệu đại gia đã không để lãng phí nó. Hơn nữa gỗ trầm rất khó điêu khắc, cũng chỉ có Triệu đại gia là thánh thủ nên mới có tài nghệ phi phàm, khiến tại hạ mở rộng tầm mắt. – Vĩnh Dạ không biết lão phu nhân muốn kiểm tra mình hay chỉ là buột miệng hỏi vậy, nghiêm túc trả lời.

Lão phu nhân lạnh nhạt nói:

- Lý công tử đúng là có học vấn, nhãn lực của Bá Bình khá lắm, đi đi.

Vĩnh Dạ cung kính hành lễ, lui ra khỏi Phật đường.

Khi hành lễ cáo từ bà, cảm giác quen thuộc ấy lại xuất hiện. Vĩnh Dạ nghĩ ngợi trong lòng rất lâu, vẫn không nghĩ ra là gặp vị lão phu nhân này ở nơi nào.

Ra khỏi Phật đường, bước chân lên đường mòn giữa rừng, An Bá Bình mới nói nhỏ:

- Công… công tử đúng là chân tài thực học, Bá Bình sợ toát cả mồ hôi.

Vĩnh Dạ tĩnh tâm để ý xung quanh, thấy không có người mới nói:

- Hoá ra lão phu nhân muốn kiểm tra tôi. Thứ cho tại hạ mạo muội, lão phu nhân có phải thân sinh mẫu thân của đại công tử không?

An Bá Bình lắc đầu:

- Mẫu thân tôi là tiểu thiếp của phụ thân, đã qua đời từ lâu. Bà là chính thất của phụ thân, là mẹ của tam đệ. Phụ thân qua đời sớm, khi đó Bá Bình đang ở ngoài lo liệu chuyện làm ăn, không ở bên cạnh người được. Đầu năm lão thái gia cũng qua đời, Bá Bình mới gánh vác việc chính của An gia.

- Ồ, lão phu nhân là người ở đâu?

- Quê ngoại của mẫu thân hình như là một trấn tên là Phúc Bảo, ở trong núi. Tề quốc nhiều núi, là ngọn núi nào thì Bá Bình cũng không rõ.

Vĩnh Dạ nhìn viện tử của An gia, cảm thấy nơi này đẹp thì đẹp thật, nhưng yên tĩnh tới đáng sợ, hệt như một nấm mồ. Sống trong một đại gia tộc như thế này có lẽ cũng chẳng dễ dàng.

Tối hôm đó nàng được sắp xếp vào một khách phòng trong nội viện. An Bá Bình nói với mọi người rằng nàng cần phải quan sát tượng Phật nhiều ngày mới có thể làm tranh được. Bên ngoài khách phòng Vĩnh Dạ dặn không cần thêm quá nhiều nhân thủ, cứ như thường ngày là được.

Nàng khổ sở suy nghĩ, rốt cuộc là đã gặp lão phu nhân đó ở đâu? Khách phòng rộng rãi, ngoài là sảnh, trong là phòng ngủ. Bên ngoài làm thư phòng, để tiện cho nàng vẽ tranh nên nguyên vật liệu đã đầy đủ. Vĩnh Dạ tiện tay cầm bút vẽ gương mặt của lão phu nhân, nhìn đi nhìn lại, sửa đi sửa lại, gương mặt bà đã biến thành một gương mặt khác, hai người giống nhau tới bảy phần.

Bàn tay cầm bút của Vĩnh Dạ run rẩy không thể kiềm chế. Lát sau nàng tiện tay vẽ thêm một bức tượng Quan m, trên mặt dần dần nở nụ cười. Nàng hít sâu một hơi, đặt hai