The Soda Pop
Vĩnh Dạ

Vĩnh Dạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327562

Bình chọn: 10.00/10/756 lượt.

cuồng. Ta chỉ cho ả xem ấn chứng duy nhất có thể chứng minh thân phận của ta, thế là ả hiến thân cho ta không chút ấm ức, ngược lại còn vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp. Ngươi nên biết rằng có những lúc nữ nhân đặc biệt thích vẽ mộng tưởng. Từ sau lần gặp đó, ta thậm chí còn không gặp lại ả lần nào, vậy mà ả lại ngày đêm nhung nhớ ta. Ta chỉ cần báo thù, ta không làm được Hoàng đế thì con trai ta làm cũng được. Huống hồ Thiên Thụy làm Hoàng đế thì quyền lực của An quốc sẽ nằm trong tay ta.

- Sư phụ, ông chưa từng nghĩ Hoàng thượng và phụ vương ta biết tới sự tồn tại của ông sao?

- Đương nhiên là họ biết, không phải lần đầu tiên ta vào cung hành thích. Đi trong hoàng cung như trong hoa viên nhà mình. – Lý Ngôn Niên thở dài. Ông ta thực sự rất phục Dụ Gia Đế và Đoan Vương. Họ biết rõ sự tồn tại của ông, nhưng lại không biết ông là ai, càng không biết ông trốn trong Đoan Vương phủ làm một hạ nhân.

Trong lòng chợt chấn động, không đúng! Ở Đông cung ông dùng Vĩnh Dạ uy hiếp Đoan Vương, khi đó ông ta đã nói:

- Cuối cùng ngươi cũng tới cung rồi! – Lý Cốc không chỉ biết ông là người của Du Li Cốc, mà còn biết thân phận của ông. Bỗng dưng Lý Ngôn Niên cảm thấy thật thất bại. Hai huynh đệ đó biết rất nhiều, nhiều hơn cả tưởng tượng của ông. Sao họ có thể biết được? Trong lòng Lý Ngôn Niên dấy lên mối hoài nghi.

Vĩnh Dạ thở dài:

- Sư phụ, ông thực sự là nhân tài, vậy mà nhẫn nhịn được suốt hai mấy năm.

- Ta chưa từng dạy ngươi sao? Ở biệt viện ba ngày không cho ngươi ăn, bắt ngươi ăn vào rồi nôn ra là vì muốn nói với ngươi, khi ngươi không thể đấu lại ta, ngươi chỉ có thể nhịn.

- Không những nhịn, mà còn phải độc, đúng không? Người khác phát động chiến tranh giành Hoàng vị, sư phụ lại dùng chiêu rút củi đáy nồi! Khiến các đại thần ngay cả phản đối cũng chẳng có lý do, chiếm được Hoàng vị một cách đương nhiên. Chỉ tiếc là ông gặp phải phụ vương ta, có điều, ta lại luôn cảm thấy, Hoàng thượng còn gian xảo hơn phụ vương ta!

- Điều ngươi không biết là phụ vương ngươi và Hoàng thượng còn biết nhẫn nhịn hơn ta. Giờ ta mới hiểu, hóa ra họ luôn theo dõi ta. Họ đã sớm biết thân phận của ta từ lâu.

- Không phải là do Hoàng hậu nói đâu. – Vĩnh Dạ quả quyết, bí mật lớn như thế, Hoàng hậu cũng không dám tiết lộ.

- Là bản thân ta. – Lý Ngôn Niên bỗng dưng hiểu ra. Vĩnh Dạ nhìn ông ta cũng cảm thấy quen thuộc, cái khí độ cao quý đó, một Chấp sự làm sao có được? Nhưng vì sao họ lại đoán ra thân phận thật của ông? Chẳng lẽ năm xưa khi mẫu thân mang thai ông, Hoàng hậu cũng biết?

Lý Ngôn Niên thở dài:

- Xem ra ta không chỉ tính sai những việc này, còn có Lý Nhị. Nếu không phải hắn thì sao ngươi có thể bình yên sống ở Du Li Cốc như một tên ngốc? Nếu không phải hắn đưa ngươi vào cốc thì ta cũng không để ý tới ngươi. Vốn định tìm một đứa trẻ tương tự như ngươi trong gia tộc của mẫu thân ngươi, không ngờ ngươi lại giống y hệt Đoan Vương Thế tử. Khi đó ta đã dùng ánh mắt hỏi Lý Nhị. Hắn lắc đầu nói với ta lai lịch của ngươi trong sạch, là một cô nhi, ta mới an tâm.

Lý Nhị, Ảnh Tử thúc của nàng! Nàng không muốn cho Lý Ngôn Niên biết quá nhiều. Vĩnh Dạ hỏi lại bằng giọng gần như thảng thốt:

- Lý Nhị? Chẳng phải là một lão lừa luôn trung thành với ông sao? Ông ấy và ta có quan hệ gì?

- Hắn không từ mà biệt, ta mới nghi ngờ hắn còn có thân phận khác. Hắn có thể đưa ngươi tới Du Li Cốc, rồi lại mượn tay bọn ta đưa ngươi về Đoan Vương phủ, có lẽ hắn là người thực sự đã bắt cóc ngươi, có lẽ hắn là người đã phá hoại kế hoạch của bọn ta. Thiên hạ rộng lớn, hắn đã biến mất, không còn gặp mặt được nữa. Phải chăng, hắn là người của Lý Thành, phát hiện ra bí mật của ta. – Lý Ngôn Niên nhớ tới Lý Nhị, cảm giác thất bại lại càng thêm sâu sắc.

Nếu thua bởi Đoan Vương và Dụ Gia Đế, ông cam tâm, ông đã sớm biết họ đều là cường địch. Nhưng Lý Nhị, theo ông bao nhiêu năm mà ông lại không chút cảnh giác.

Ông cười cười:

- Năm xưa khi ngươi chơi trò ly gián, ta còn nói không thể giết người trung thành với mình. Xem ra đối với người trung thành với mình cũng không thể mềm lòng.

- Sư phụ mới mất con trai mà vẫn có thể bình tĩnh như thế, kế hoạch mấy chục năm thất bại vẫn có thể an nhiên tự tại, Vĩnh Dạ rất khâm phục.

Lý Ngôn Niên đi tới trước giường, đưa tay vuốt mặt nàng, tặc lưỡi khen ngợi:

- Ngươi có vẻ đẹp không thua kém Vương phi.

Vĩnh Dạ lòng thầm căng thẳng, nhưng ánh mắt không dám đảo đi nửa phân. Nếu luận về tâm, nàng và Lý Ngôn Niên, cả hai đều là những người tàn độc, khi đối diện ánh mắt chỉ cần thoáng chuyển động là đã thua rồi.

- Biết vì sao ta có thể bình tĩnh như thế không? – Lý Ngôn Niên nâng cằm nàng lên, bàn tay miết nhẹ, thanh âm rất đỗi dịu dàng. – Ngươi mười tám tuổi, nếu bế con của ta xuất hiện ở Đoan Vương phủ, ngươi nói xem, phụ vương ngươi sẽ như thế nào?

- Sư phụ quả nhiên thủ đoạn cao minh, như thế, cho dù là người giết ta, giết con hay giết ông, Đoan Vương phủ cũng mất hết thể diện. Việc này tốt nhất là nên khiến tất cả mọi người đều biết, đường to phố nhỏ đều hay, để phụ vương ta xấu hổ với người đời, trở thành trò