
ợc tế điện, tới tay không tốn chút công sức nào.
Ô quả này, là thánh vật duy nhất lưu lại từ thời thượng cổ, hút dưỡng chất và
linh khí từ suối nước nóng mà lớn! Một trăm năm mới kết được một quả,
năng lượng thật sự cường đại.
Tổ tiên Ngân Lang mỗi khi muốn sinh một Lang Vương tiếp theo thì sẽ đưa
nữ tử thích hợp vào tế điện, để nàng ăn vào ô quả, cùng nhau kết hợp trong
suối nước nóng, bởi vì nơi này là chỗ sinh Ngân Lang con tuyệt nhất. Bằng
không, với thể chất yếu ớt của Diệp Thiện Thiện, cho dù năm ba năm nữa
chưa chắc đã sinh ra được. Sau khi ăn ô quả, một phần năng lượng chuyển
vào cơ thể mẹ, bảo vệ hai mẹ con bình an. Phần còn lại, Thương Khung lấy
máu làm dẫn, phong ấn vào Ngân Lang Huyết Ngọc. Năng lượng từ thời
thượng cổ trong đó đủ để bảo vệ nàng.
Hắn trước giờ vẫn xem thường bảo vật. Mà lúc này, trong lòng hắn đang ôm
bảo bối mà hắn muốn bảo vệ cả đời.
Ngân Lang vương là hậu duệ của kì thú thời thượng cổ. Cả đời chỉ có một
bạn lữ, tình sâu, đồng sinh đồng tử. Cho nên khi mẫu thân hắn sinh hắn ra,
lại xem hai cha con họ là quái vật, phát điên mà chết thì phụ thân hắn, một
đời Lang Vương cũng chết vì đau lòng.
Cũng vì vậy, đây là nguyên nhân hắn một mực không dám nói cho Thiện
Thiện biết, hắn kì thật là người sói. Bí mật này hắn vốn định lừa nàng cả đời.
Nỗi thống khổ không nói nên lời này khiến hắn mấy lần muốn phát điên.
Hắn không dám tưởng tượng có một ngày, Thiện Thiện cũng giống như mẫu
thân xem hắn là quái vật, đau khổ rời xa hắn… làm hắn không cách nào tìm
được…
Nếu cuộc đời hắn lại không có nàng… hắn sẽ vĩnh viễn sa ngã. Không thể
trở lại cuộc sống lạnh giá như trước kia… thế giới của hắn vì có nàng mà ấm
áp!
Một bóng trắng thon dài chậm rãi đi ra khỏi động, trong lòng ôm một nữ tử
cũng mặc áo trắng, vùi vào lòng hắn ngủ thật ngọt ngào. Nam tử thần thái
như ngọc đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn cái đầu đá khổng lồ. Nhíu mày!
Cảm giác không sao giải thích được! Lần đầu gặp Thiện Thiện, đủ loại hình
ảnh nháng lên trong đầu. Chẳng lẽ… lần đầu tiên gặp mặt dưới đêm dông
đó, là nó… đưa nàng tới bên người hắn?
Hai mắt tượng đá đột nhiên tự động đẩy ra, từ từ khép cửa động lại, khôi
phục như cũ. Giống như lúc bọn họ vừa đến. Kỳ dị…
Ánh mắt vốn dĩ nghi hoặc của Thương Khung nháy mắt toát lên thần sắc
thống khổ, bi phẫn. Quét mắt nhìn cái đầu đó lần cuối, bóng trắng lóe lên
phóng ra cửa động.
Cùng lúc Thương Khung rời đi, tiếng sụp đổ ầm ầm kéo đến dồn dập. Hang
động từ thời thượng cổ cuối cùng của Ngân Lang tộc… đổ nát, hủy diệt
hoàn toàn.
Một tảng đá lớn vỡ toác, trên đó vẫn mang máng thấy được mấy văn tự cổ:Ngân Lang tộc thượng cổ ắt hẳn bị hủy diệt, nhờ có Việt Cổ Chi Nữ14 màxuất hiện sinh cơ - tế lão tiên đoán. Đêm dông, mưa máu gió tanh…
Lúc Thương Khung ôm Diệp Thiện Thiện quay lại Ngân Lang tộc thì, trước
mặt xác sói nát bươm rải rác tán loạn.
Một con rắn đốm hoa khổng lồ ngửa đầu thè lưỡi, con mắt tam giác sáng
quắc khủng khiếp. Đột nhiên nó cảnh giác nhìn về một góc, chỉ thấy một
nam tử áo trắng trong mắt tức giận bừng bừng, chậm rãi cẩn thận đặt nữ tử
trong lòng xuống đất. Một con sói bạc xông lên trước, bảo hộ nữ tử đang
ngủ say.
Một luồng kình phong quét qua, đầu cự xà đập vào vách đá. Bóng trắng
nhảy lên trên vách bám vào đầu rắn, mới rồi một kích của hắn đã làm tròng
mắt con rắn tứa máu. Thân rắn điên cuồng quẫy đập, giận dữ xông về phía
bóng trắng, bóng trắng lóe lên biến mất. Đầu cự xà lại đập vào đá lần nữa,
tiếng va đập khủng khiếp dọa chim thú kinh hồn.
Thương Khung đảo mắt nhìn không ít xác Ngân Lang nằm dưới thân rắn.
Chưa từng có lúc nào tức giận như lúc này, làm hắn muốn hung hăng xé nát
con vật kềnh càng trước mắt! Đồ bò sát đáng chết!
Vung tay búng ra mấy cục đá nhọn, song không làm gì được lưng rắn da dày
thịt chắc, đá nhọn chỉ rạch một đường bên ngoài lớp vảy của nó.
Cự xà thấy Thương Khung ngừng lại, đuôi lập tức quét tới. Thương Khung
nhanh nhẹn giẫm chân tránh được, chỗ vừa đứng đã bị đập nát. Một vòi nọc
độc vàng khè nồng nặc phun về phía hắn. Hắn đưa tay áo lên che, trong lòng
biết không ổn. Tức tốc xé ống tay áo xuống, một giọt độc bắn lên khuỷu tay,
cảm giác nóng rát dữ dội xâm chiếm, mặt không cảm xúc bứt phần thịt dính
độc trên khuỷu tay xuống. Xé vạt áo quấn lên vết thương, tốc độ nhanh như
chớp.
Con mắt vàng to cộ sáng lên đắc ý, nọc độc phun ra càng điên cuồng ngang
ngược. Vài người sói còn sống sót gần đó bị phun trúng đau đớn rú lên, toàn
thân bị nọc độc xâm thực đến thối rữa mà chết.
Ánh mắt Thương Khung u ám như ma quỷ.
Đột nhiên, bóng người vọt từ dưới lên, xông về phía bụng rắn, giữa không
trung, thừa lúc nó cúi đầu nhìn xuống thì, ngón tay đã bắn vào hai mắt nó.
Tích tắc, cự xà đau đớn gầm rú, quẫy đập vào vách đá, không ngừng lăn lộn,
máu trào ra từ hai mắt rắn vàng khè sáng quắc.
Nhặt vũ khí bén ngót như đao từ dưới đất lên, cười lạnh âm u đạp lên bụng
rắn.
Từ xa nhìn lại, một bóng trắng thuận theo thế lăn lộn của con cự xà, một
đường đi tới đuôi rắn, bóng trắng nhan