
Ngập ngừng cởi giày, chui vào vòng
tay ấm áp của hắn, hai tay ôm lưng hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Hắn ngửi thấy mùi hương ấm áp độc đáo trên người nàng, tựa hồ đã từng
biết, hai tay tự nhiên như không ôm lấy eo nàng. Dường như cảm thấy như
vậy còn chưa thỏa mãn, bàn tay to vô thức vuốt ve gáy nàng, kéo vào lòng
mình.
Khoảnh khắc đó, Diệp Thiện Thiện hình như nhìn thấy hắn của thời điểm
trước khi rơi xuống vách núi. Động tác ngang ngược đó quen thuộc với cô
như vậy. Thảng thốt một hồi, nhìn Thương Khung ôm cô vào lòng mà ngủ…
gượng cười, trong lòng không biết bị cái gì đó lấp đầy.
Chăm chú nhìn khuôn mặt như trẻ thơ, run rẩy ngâm nga trong lòng. Thánh
A la! Thượng đế! Anh còn sống! Mà cô… cuối cùng cũng tìm được anh rồi!
**************************
Sáng sớm hôm đó, hắn đang trầm mặc đột nhiên hỏi Diệp Thiện Thiện:
“Thương Khung nghĩa là gì?”
Diệp Thiện Thiện vừa mừng vừa sợ, hắn… cuối cùng đã chịu mở miệng nói
chuyện rồi…
Dắt tay hắn dẫn ra khỏi động, “Nghĩa là…” nhìn hắn, trỏ ngón tay lên trên
đầu “Bầu trời xanh thẳm!”
Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô, ánh mắt hắn lóe sáng, nhíu mày
“Ta gọi là…. bầu trời xanh thẳm?”
Diệp Thiện Thiện mím môi cười khẽ, không có kí ức và quá khứ u ám đó,
lúc này hắn giống như bầu trời xanh trong kia, trong veo không nhuốm
bụi…
“Ừ! Thương Khung, bầu trời xanh thẳm…” Hai tay nắm chặt tay hắn.
Nghe cô nói, nhìn cô! Giây phút đó, tim hắn vì nụ cười thuần khiết của cô
mà ấm áp hẳn lên.
Một con thỏ nhảy qua chân bọn họ. Hắn tò mò tóm lấy tai thỏ xách lên, nhìn
nhìn con thỏ rồi lại quay sang nhìn Diệp Thiện Thiện, đột nhiên đưa đến
trước mặt cô.
“Cho nàng!”
Diệp Thiện Thiện cẩn thận đón lấy, nhẹ nhàng vuốt ve cái tai thỏ bị hắn kéo
đau.
Anh… nhất định quên rồi, anh đã từng tặng cô một con thỏ.
“Vì sao muốn đưa cho em?” ngẩng đầu nhìn hắn. Dưới ánh nắng, mặt hắn
sạch sẽ mà ấm áp.
“Bởi vì nó rất giống nàng!” hắn nghiêm trang nói.
Cúi đầu làm bộ vuốt ve lông thỏ, “Giống chỗ nào?” hỏi nhỏ.
Hắn nhìn nàng (nó) đều trắng giống nhau, khóe miệng cong lên…
“Đều rất dễ thương!”
Trước đây hắn không bao giờ nói những câu như thế.
“Lúc trước ta là người thế nào?” Thương Khung đột nhiên mở miệng. Hắn
nói đến kí ức đã mất lúc trước.
Diệp Thiện Thiện khẽ run lên, chớp mắt, nhìn trời: “Lúc trước anh… rất
thiện lương!”
“Thật sao?” Nhìn nàng! Vì sao lại cảm thấy nàng… đang nói dối?
“… cái gì là thiện lương?” Nhìn cô hỏi, từ đó rất mơ hồ.
“Thiện lương là… chân thật, hiền hòa, không có ác ý, tâm địa tốt…” cô giải
thích rất nghiêm chỉnh.
Thương Khung nhíu mày “Nàng thích người thiện lương?”
“Ừ! Không chỉ em thích. Tất cả mọi người đều thích. Cho nên… anh phải
làm một người thiện lương nha!” Nếu anh đã không nhớ được tất cả chuyện
trước đây, vậy thì để anh trở thành một người thiện lương đi!... Diệp Thiện
Thiện nghĩ thầm.
“Không cần người khác thích, chỉ cần nàng…” Hắn nói.
Nghe xong, mặt cô đỏ ửng.
Diệp Thiện Thiện ôm Tiểu Bạch số hai trong lòng, tay phải hạnh phúc nắmtay Thương Khung dọc theo lối đi còn chưa tan hết tuyết. Sáng sớm mùađông, mặt trời lên cao, rọi ánh nắng ấm áp xuống đằng sau lưng họ… sắcvàng óng rực rỡ trải dài chói mắt. “Gì cơ?” Diệp Thiện Thiện sửng sốt nhìn A Hi, “Để Thương Khung đi hang
sói?”
“Có ta và A Liệt ở đó! Hắn sẽ không gặp nguy hiểm!” A Hi đáp.
“Nhất định phải như vậy sao? Không đổi phương pháp khác được sao?”
Diệp Thiện Thiện lưỡng lự.
“Nàng không muốn hắn khôi phục trí nhớ sao?” A Hi nhìn cô hỏi.
Diệp Thiện Thiện gục đầu. Không có kí ức về quá khứ đẫm máu kia,
Thương Khung giống như một tờ giấy trắng. Dưới sự dạy dỗ thuần hậu của
Diệp Thiện Thiện mấy ngày nay, tựa hồ đã chậm rãi hiểu được ý nghĩa của
thiện lương. Cô không hi vọng xa vời hắn sẽ trở thành người thật lương
thiện, nhưng chí ít có thể cố gắng làm việc tốt. Như vậy có tính là bồi
thường chút ít cho quá khứ tanh mùi máu kia không? Tư tâm suy nghĩ, nếu
hắn không nhớ nổi chuyện trước kia, cứ như thế này… có phải tốt hơn
không?
“Thiện Thiện, nếu hắn thật sự là Ngân Lang vương, chỉ có khôi phục trí nhớ
mới hùng mạnh được!” A Hi nắm lấy bàn tay mềm mại của Diệp Thiện
Thiện, “Ngân Lang tộc hiện tại rất nguy hiểm, vì mấy trăm mạng người
trong tộc…” Ánh mắt cầu xin.
Nội tâm Diệp Thiện Thiện giãy dụa, cô phải cự tuyệt sao đây?
“Anh thực sự có thể bảo vệ anh ấy? Bảo đảm anh ấy không gặp bất cứ nguy
hiểm gì?”
A Hi chậm chạp gật đầu, song nơi nào đó trong lòng lại vang lên giọng nói
đen tối. Nếu Thương Khung thực sự là Ngân Lang vương, mọi tốt đẹp của
nàng sẽ không bao giờ thuộc về hắn, hắn đành chấp nhận. Đó là số mạng của
hắn! Ngược lại, nếu không phải… nơi đó sẽ khiến Thương Khung… vĩnh
viễn biến mất.
**************************
Lúc này, A Hi, A Liệt cùng Thương Khung đang đứng trước một cái hang
sói tối om.
“Vào đi!” A Hi nhìn hắn nói.
“Bên trong là cái gì?” Thương Khung cau mày, hắn cảm nhận được mùi vị
quen thuộc.
A Hi không trả lời, nhìn Thương Khung đi vào! Mãi đến khi hang đá tối đen
hoàn toàn nuốt chửng lấy hắn. Tay nắm th