
nhỏ
này nhất định điên rồi!
“... Nói tỷ đừng cười muội!” Thải Linh ngượng ngùng nói nhỏ, “Kỳ thật,
muội chỉ nhìn thấy chủ thượng từ rất xa. Vào đây hai năm, muội còn không
biết bộ dạng chủ thượng ra sao nữa.”
“...” Diệp Thiện Thiện trầm mặc, đây là một sự kiện buồn bực cỡ nào? Công
tác bên người ông chủ hai năm còn chưa thấy qua bộ dạng ông chủ tròn méo
ra sao.
“Không chỉ muội, Liễu Nguyệt các nàng đều chưa thấy. Trong năm tỳ nữ
bọn muội chỉ có Thanh Thanh từng thấy mặt. Nàng ấy trước kia chuyên môn
săn sóc quần áo vật dụng hàng ngày của chủ thượng. Nàng nói nàng từng
liếc trộm một cái, nói dáng vẻ chủ thượng như thần, nhưng ... sau đó đồ
dùng của chủ thượng cũng không giao cho nàng để ý nữa.”
“Cô ấy không bị ăn đòn à?” Diệp Thiện Thiện lúc này chỉ muốn so sánh
thiệt hơn thôi.
“Không có! Nàng đến đây lâu nhất nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe
nàng bị đánh, tỷ không biết sao? Vân Ẩn điện có hình đường, rất khủng bố.
Làm sai phải vào đó chịu phạt, ai cũng không dám! Có điều, tỷ đừng sợ, chỉ
cần không phạm sai lầm, nơi này rất được...” Thải Linh nói câu sau, mới nhớ
ra Diệp Thiện Thiện mấy ngày trước đi ra từ đâu, vội vàng kể lể chỗ tốt của
Vân Ẩn điện.
“Đồ ăn ở đây ngon lắm! Công việc của tỳ nữ so ra cũng thoải mái, bình
thường lúc rảnh rỗi còn có thể tìm chuyện mình thích mà làm. Hài lòng nhất
là ở đây có suối nước nóng. Muội biết có một khúc suối chất nước đặc biệt
tốt, chờ vết thương của tỷ khá hơn, chúng ta lén đi tắm nhé?” Thải Linh càng
nói càng hưng phấn, giống như không phải đi tắm suối nước nóng mà là đi
thám hiểm.
“Ừ!” Diệp Thiện Thiện thật tình cũng muốn thử nghiệm bãi tắm khoáng sản
tự nhiên tiêu chuẩn cao một lần. Thình lình nhớ tới điều gì, “Cái này không
phải hành vi phạm sai lầm chứ?” Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây
thừng. Sau trận dạy dỗ bằng đòn roi cô đã tiếp nhận lối giáo dục này rồi.
“Không tính, suối nước nóng ở đây rất nhiều. Người trong Vân Ẩn điện
không có việc gì đều đi ngâm suối. Chẳng qua chúng ta là nữ nhân không
được thuận tiện, có điều muội phát hiện một chỗ rất khuất, nhất định chưa có
người tắm qua.”
“Ở đâu?” Gợi lên tính tò mò của Diệp Thiện Thiện!
“Chờ tỷ khá hơn, muội dẫn tỷ đi.” Thải Linh thần bí nói. Nói xong, ngáp
một cái, “Thiện Thiện, chúng ta ngủ đi! Ngày mai sáng sớm muội còn phải
giặt đồ nữa.”
“Ừ! Muội ngủ đi!” Diệp Thiện Thiện trả lời, một lát đã nghe tiếng hít thở
đều đều của Thải Linh. Ngược lại mắt cô mở trừng trừng không hề buồn
ngủ, thất thần nhìn bóng đêm.
********************************
Dưỡng thương đã nhiều ngày, nghe Thải Linh trở về nói Mạc Nhược Thu bị
sắp xếp ở Hương Các, tổng quản phái Thanh Thanh qua hầu hạ nàng! Đang
lúc Diệp Thiện Thiện chán ngán nhắm mắt dựa vào tường phơi nắng, một
bóng người che khuất ánh mặt trời. Diệp Thiện Thiện mở mắt nhìn, hơi ngạc
nhiên khi nhìn thấy một gương mặt hết sức nghiêm túc.
“Chào tả hộ pháp!” Diệp Thiện Thiện nhiệt tình chào hỏi, cô nhớ rõ hắn.
Hôm đó hắn nói: phạt hai mươi trượng, niệm tình nàng ta vi phạm lần đầu có
thể giảm một nửa! Vô cùng cảm kích đã giảm cho cô một nửa.
“Xem ra ngươi thích ứng không tệ?” Giọng điệu rõ ràng lãnh đạm!
Chủ nào tớ nấy... Đều cùng một kiểu!
“Kỳ thật, tôi thích ứng không tốt lắm. Khí hậu không quen, vết thương còn
chưa lành hẳn.”
Tả hộ pháp cười lạnh: “Ngươi có thể ăn thêm hai mươi gậy để từ từ điều
dưỡng.”
“Cái này không cần...” Diệp Thiện Thiện vội vàng chữa lại “Vừa rồi là nói
đùa thôi!”
“Theo ta lại đây!” Tả hộ pháp liếc cô một cái, quay đầu bước đi... Diệp
Thiện Thiện đành phải đuổi theo!
“Dẫn tôi đi Hương Các?” Diệp Thiện Thiện trông chờ hỏi.
“Không phải!” Hai chữ! Ngắn gọn!
“Vậy đi đâu?” Có chút hoảng sợ, không phải đi ăn đòn chứ?
“Gặp chủ thượng!” Ba chữ! Nhiều hơn một chữ!
Diệp Thiện Thiện dừng bước “Làm gì?” Nghi ngờ hỏi.
Tả hộ pháp quay đầu, nhìn Diệp Thiện Thiện lộ ra nụ cười kỳ quái.
“Bên cạnh chủ thượng thiếu một tỳ nữ...”
Diệp Thiện Thiện đợi lâu thật lâu, câu dưới đâu?
“Để tôi đi làm tỳ nữ của anh ta?” Diệp Thiện Thiện nhịn không được hỏi.
“Ngươi đoán coi?” Dường như cô hỏi câu đó quá thừa, liếc cô một cái quay
đầu tiếp tục đi!
“Tôi đoán?” Anh định chơi trò đoán mò với tôi chắc? Diệp Thiện Thiện hơidẩu môi, một bên nhắc lại lời hắn, một bên chầm chậm chạy theo sau.
Diệp Thiện Thiện giờ phút này đang rúc trong một các của Vân Ẩn điện,
cùng Thương Khung mắt to trừng mắt nhỏ.
Vừa bước vào, bạch y nhân liền lui ra, để mặc một mình cô đứng đó nhìn
Thương Khung đang dựa người trên trường tháp, ngắm nghía cây ngọc tiêu
trong tay.
“Xem ra hai mươi gậy không có tác dụng?” Mày kiếm nhướng lên, hai mắt
sáng ngời có thần nhìn cô.
“Thiện Thiện biết sai!” Nghe được mấy chữ “hai mươi gậy”, lập tức rũ mắt,
cúi đầu tỏ ra yếu thế.
“Lại đây!” Ra lệnh.
Diệp Thiện Thiện theo bản năng chầm chậm nhích tới từng chút từng chút
một.
“Chỉ có chút can đảm vậy sao? Giờ mới biết sợ ta?” Thương Khung khiêu
khích.