
này làm không được mà, vẫn là để lão nương đích thân xuất mã!
Cần thiết, nhảy lên một cái, vào lúc này nếu không dậy được thì cũng chẳng thể dậy nổi nữa! ! ! ! Như vậy sẽ lãng phí trường hợp đặc biệt Tiểu Vinh Vinh cho bà ra ngoài gây náo nhiệt biết bao nhiêu! ! !
“Lục Tiểu Hạo lão nương chẳng thèm nghe cái thứ quỷ gì hết! ! Sờ 18 kiểu thực thực sự sự cho lão nương! ! Sờ thoải mái rồi lão nương mới đi nếu không con đừng mong nghĩ đến! ! !”
Lục Ninh dựa hơi mẹ cũng cáo giả oai hùm ở hiện trường, phụ họa theo: “Đúng đúng, không muốn không muốn, sờ! Mẹ nói muốn xem sờ!”
Thực ra có thể chỉnh được Lục Hạo là rất tốt, nhưng mà, trong lòng đám cầm thú ở hiện trường chỉ có một suy nghĩ, may quá, mình không có người mẹ và em gái như thế này!
Lục Hạo cười, cười với Lâm Tịch, anh nói: “Sẽ không khiến mẹ thất vọng.”
Lâm Tịch ngồi vững xuống dưới ghế, được thôi, thế lớn đã mất, những kẻ vô dụng này! ! ! !
Lục Ninh bỗng chốc liền rúc vào trong lòng của Chiêm Nghiêm Minh, yếu ớt nói: “Anh Tiểu Minh em rất sợ hãi!”
Chiêm Nghiêm Minh muốn nói, thần lực mạnh mẽ hăng hái lúc vừa rồi vì sao lại không thấy đâu nữa?
******************************************
Hoàn cảnh ồn ào cuối cùng đã được cải thiện, Lương Ngữ Hinh được Lục Hạo dắt tay đặt xuống bên giường, sau đó, toàn hiện trường im ắng đến mức rơi một cây kim cũng có thể nghe thấy, bởi vì, Lục Hạo quỳ một chân xuống.
Đại Pháo dụi dụi mắt lại dụi dụi mắt.
Tông Chính Hạo Thần mỉm cười cũng nắm tay cô gái nhỏ của mình.
Chiêm Nghiêm Minh cúi đầu nhìn bà xã nhà mình cảm thấy cầm thú này may mà anh làm ra được.
Chỉ có Quản Tử không nhịn được bạo phát ra: “… Khốn! ! ! !”
Liên Dịch rất nhanh chóng bịt kín miệng của anh ta lại, dùng miệng của mình.
Lúc này, Lâm Tịch cảm thấy, hôm nay đến sai rồi, sớm biết thì cùng đi ngủ với Tiểu Vinh Vinh còn hơn… hoặc là… nên để Tiểu Vinh Vinh cùng đến nhìn một chút học hỏi một chút! ! !
Loại ngưỡng mộ đố kị này nếu là với con trai của mình, thì nên nuốt vào bụng thì tốt hơn.
Lục Hạo gỡ kính xuống, ngẩng đầu nhìn cô gái mình yêu thương, trong lòng cảm khái rất nhiều.
Lương Ngữ Hinh nhìn ngó xung quanh và căng thẳng muốn kéo người đàn ông đang quỳ dưới đất lên, nhưng mà, trên đầu gối của người đàn ông này như lắp nam châm có lực hút mạnh.
Lục Hạo hơi nâng người lên một chút khẽ giọng nói: “Tuy đã đồng ý với em phải nói riêng, nhưng mà Tiểu Ngữ, hôm nay tình hình như thế này, nếu như anh không làm chút gì đó đám cầm thú này sẽ không chịu đi, cho nên, em ấm ức một chút vậy, buổi tối anh lại tử tế bồi thường cho em.”
Hơi thở phả vào gò má, khuôn mặt vốn dĩ đã rất kiều diễm càng thêm tỏa sáng, Lương Ngữ Hinh sờ sờ mặt của mình, ngốc nghếch nhìn Lục Hạo.
Lục Hạo cười, khẽ cào qua chóp mũi của cô, “Nghe cẩn thận, anh luyện rất lâu rồi.”
Lâm Tịch nhìn nhìn đám thanh niên xung quanh từng đôi từng đôi thân thân thiết thiết, rồi lại nhìn nhìn con trai mình đang quỳ dưới đất, thật sự cảm thấy, lão nương bây giờ mất tích có còn kịp không?
Duy nhất một mình Đại Pháo chưa kết hôn chưa có bạn gái lại cho rằng: Ừm, phải học tập thật tốt, sau này theo đuổi con gái có thể dùng! !
Thế là, trong lịch sử của đại viện thời gian giày vò lâu nhất lại là xảy ra với Lục Hạo 35 năm nay ở trong đại viện náo loạn không có gì không thể làm.
Cho nên nói… mĩ danh Lục hồ ly khiêm tốn đen tối không phải là bỗng dưng mà có! !
Lương Ngữ Hinh cảm thấy, có thể không nói được không, vì sao mà vẫn chưa nghe thấy em đã muốn khóc rồi?
Lục Hạo lướt mắt một vòng, ý nghĩa là: Đám trẻ con, đều học theo tôi đây này!
Sau đó, chính là giống như một bức thư tình úa vàng, cũng giống như là ngày đông lạnh giá uống được một bát canh nóng đậm mùi vị cà chua, một thứ đồ của tình cảm, hiện lên sâu sắc vô hạn.
Lời nói của Lục Hạo, chậm rãi, mang theo sự trầm lắng và hứa hẹn vốn có của anh, bộ dạng chân thành, tình cảm dịu dàng.
Nội dung trên cuốn sổ bìa da vốn bị Lương Ngữ Hinh tìm thấy kia, từng từ từng chữ, từng dấu chấm câu, trong lòng cô dường như cũng có một tiếng nói, cô đọc cùng Lục Hạo, hình miệng của Lục Hạo biến ảo, trái tim của Lương Ngữ Hinh đột nhiên đập loạn, nước mắt trào ra ngoài, cặp mắt to to đỏ đỏ giống như mắt thỏ, chú thỏ xinh đẹp nhất trong mắt của Lục Hạo.
Tuy là, những điều được nói chẳng qua đều là tình và ái, tuy là, yêu đương chẳng qua cũng là giữa anh và em nhưng những điều này, chỉ có hai người chúng ta có thể cảm nhận được, giữa chúng ta, tình yêu bất biến.
Kết hôn, là đêm tình yêu biến thành tình thân, tình yêu của chúng ta, từ đây có quan hệ máu mủ, chúng ta sẽ biến thành người một nhà.
Người một nhà thật sự, mưa gió cùng vượt qua, khi trẻ tuổi, chúng ta cùng nhau cười, sau này già rồi, anh đỡ em, em dìu anh, trên thế giới này phẩm chất bình thường nhất cũng là chân quý nhất, là vĩnh hằng bất biến.
Chúng ta vĩnh hằng bất biến, cuộc đời này, trong kiếp sống này chúng ta có thể nắm chắc được, đều bất biến.
Đợi mái tóc dài của em bạc đi, đợi răng của anh rụng hết rồi, anh không sợ, bởi vì bên cạnh còn có em.
Ngày hôm nay, buổi động phòn