
òn ham chơi hơn cả thanh niên này, Lục Hạo anh nói xem nên làm thế nào?
Xét thấy băng ghi âm đêm động phòng của Tông Chính Hạo Thần và Quản Tử mấy năm trước, sự việc thì rất dễ giải quyết, để Chiêm Nghiêm Minh tinh thông tất cả các thủ đoạn văn minh phát ở trên chiếc tivi treo tường rất lớn trong phòng ngủ của nhà Lục Hạo, mở máy, quan sát.
Đây là một thời đại không dùng miệng tẻ nhạt để nói rõ các loại chiêu thức bước đi, bạn chỉ cần có mắt, là có thể rõ rõ ràng ràng biết được các vị khán giả muốn nhìn thấy cái gì.
Lâm Tịch rất hài lòng, vỗ vỗ vào tay của con rể ngẩng đầu nói chuyện với Chiêm Nghiêm Minh cao lớn, Chiêm Nghiêm Minh khom eo để tiểu lão thái thái không cần vất vả như vậy.
“Minh Minh à, con thật là lợi hại đó!”
Chiêm Nghiêm Minh gật đầu, “Mẹ, đây là việc con nên làm, mẹ và Ninh Tử chơi vui vẻ một chút.”
Lục Hạo thân làm đương sự, hơn nữa là đương sự trước nay tung hoành trong đại viện 35 năm, lúc này lại không có biện pháp nào, làm thế nào? Có thể làm thế nào? Đại thần ngồi bên này là mẫu hậu bệ hạ của anh!
Vẫn là Lương Ngữ Hinh nghĩ ra, kề sát nói với Lục Hạo: “Gọi điện thoại cho bố được không?”
Lục Hạo cười, nắm nắm lấy lòng bàn tay của cô.
Lâm Tịch đang xem chiêu thức đêm tân hôn của Tông Chính Hạo Thần, cười chỉ chỉ vào Tông Chính Hạo Thần nói: “Hạo Hạo à, khi đó cháu rất thú vị đó, sớm biết ta cũng đã đến góp vui rồi!”
Góc trán Tông Chính Hạo Thần lặng lẽ toát mồ hôi, may quá… may quá…
Lâm Tịch lại quay đầu, nói với Lục Hạo đang gọi điện thoại: “Lục Tiểu Hạo, con gọi cho ai vậy? Nhanh chóng học một chút đi lát nữa con cũng phải thử một lượt cho lão nương xem, ờ, con gọi điện thoại cho bố con à? Ông ấy đưa Hạo Tử đi ngủ rồi, là ông ấy thả mẹ… để mẹ ra ngoài chơi, con gọi cũng vô dụng!”
Lục Hạo không bỏ cuộc tiếp tục gọi, nghe thấy tiếng nhắc nhở đã tắt máy, trước mặt tối đen một mảng.
******************************************
Lương Ngữ Hinh nhỏ tiếng nói với Lục Hạo: “Lúc đó bọn anh đã chơi như thế này?”
Lục Hạo vừa nhìn, được rồi, trong đoạn băng quay ở chỗ tiểu nhị nhà họ Quản người cười nguy hiểm nhất là mình.
“Em không dám, xấu hổ lắm!” Lương Ngữ Hinh nhỏ tiếng oán thán, nắm đấm lén lút gõ lên vai Lục Hạo.
Vào lúc này, Lục Hạo chỉ có thể nói: “Em đi làm nũng với mẹ.”
Con trai từ trước đến này đều không có tác dụng, ở trước mặt Lâm Tịch, vẫn là con dâu có hiệu quả hơn.
Lương Ngữ Hinh đi lên, ngồi xuống bên cạnh Lâm Tịch, nói: “Mẹ ơi ~”
Nhưng mà, cũng chỉ là gọi một tiếng, bởi vì Lâm Tịch phản ứng rất nhanh, bà nói: “Gọi mẹ là đúng rồi, mẹ đây sinh ra Lục Tiểu Hạo, nuôi dưỡng Lục Tiểu Hạo lớn lên đẹp trai phong độ như thế này, bây giờ mẹ chỉ có một tâm nguyện này Hinh Hinh con không nguyện ý?”
Được rồi, đêm nay chạy không thoát rồi!
Lâm Tịch vỗ tay nói với đám cầm thú của đại viện: “Đều làm đi, làm không được lão nương ở đây thúc trận!”
Vào lúc này, Đồng Tiểu Điệp cảm thấy may mắn vô cùng mẹ chồng của mình là người mẹ Trung Quốc dịu dàng tiêu chuẩn, còn Liên Dịch, cảm thấy may mắn vô cùng mình không có mẹ chồng.
Còn cả Lục Ninh, cảm thấy may mắn đến cực độ tiểu lão thái thái trước mặt này là mẹ ruột của cô mẹ ruột của cô đó!
Có sự hỗ trợ to lớn của đồng chí Lâm Tịch, đám cầm thú tinh thần sung mãn, bọn họ từ nhỏ đã vừa thích vừa sợ tiểu lão thái thái này, lúc đám con trai đánh nhau, luôn có người phụ nữ này ở phía sau hò hét, cổ vũ vỗ tay nói với bọn họ: “Là nam tử Hán thì đến đánh nhau đi!” Khi đám con gái bị ức hiếp khóc, luôn luôn sẽ xuất hiện người phụ nữ này xoa đầu an ủi nói: “Đừng có khóc, dùng nắm đấm đánh trả!”
Nếu như vào mùa đông, đồng chí Lâm Tịch sẽ đem bản thân mình bọc cho ấm áp hoặc là được đồng chí Lục Quang Vinh nhắc nhở kiếm thêm một chiếc bịt tai một đôi găng tay gì đó chạy ra ngoài xem đánh nhau, miệng vừa phả ra khói trắng vừa chỉ huy nói: “Pháo Pháo! Đá chân trái! Ai vậy chứ! Cháu nên khua đấm! !”
Nếu như là mùa hạ, đồng chí Lâm Tịch sẽ cầm theo một cây kem mát lạnh ngồi dưới gốc cây hoặc là dùng mái hiên che nắng, rất nhàn nhã nói với đám nhóc con đang tay đá chân đấm dưới ánh nắng rừng rực: “Tốt tốt, ra quyền có lực, ha ha! Không tồi không tồi, aiz aiz, ai đánh thắng dì sẽ mua kem cho ăn! !”
Đương nhiên, nếu như là đánh nhau không có nguyên nhân không đại biểu cho chính nghĩa, người phụ nữ này cũng sẽ xuất hiện như vậy, không lỗ nào không vào, bất kể là lúc nào, bà nắm rõ những bí mật vụn vặt nhất trong đại viện, bà sẽ nói: “Bố mẹ các cháu không ném bỏ nổi con người này! Dám ức hiếp kẻ yếu tất cả chạy 50 vòng sân thể thao cho lão nương!”
Lâm Tịch ở trong mắt của đám cầm thú trong đại viện, là đặc biệt, là chính nghĩa, là rất có địa vị.
Giống như vậy, ở trong mắt Lục Hạo ——
Có một người mẹ như thế này, có thể nói là may mắn, nhưng bây giờ, cũng có thể nói là đau đầu.
Quản Tử và Liên Dịch hai người cười gian trá nắm tay đưa lên trên, hếch cằm lên với Lục Hạo, Lục Hạo nhướn mày lên, “Muốn làm gì!”
Ai da da, Lục Tử cậu không cần phải nghiêm túc như vậy! Chúng tôi đều qua được cậu không cần sợ, chúng tôi sẽ nhẹ nhàng thôi!”
Ngữ kh