Pair of Vintage Old School Fru
Việc Xấu Trong Nhà

Việc Xấu Trong Nhà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325852

Bình chọn: 8.5.00/10/585 lượt.

…”

“Không thích… cô ấy không thích…”

Lục Chung vẫn rơi nước mắt, giọng nhỏ như muỗi.

Dần dần, giống như biến mất chẳng còn tăm hơi.

“Cô ấy không thích, tôi sẽ không làm. Không thích tôi nói chuyện… Tôi không bao giờ nói nữa.”

Lục Tư hoảng sợ, bỗng dưng Lục Chung ngẩng đầu, khóe môi trào ra một vệt máu.

“Anh… anh làm gì vậy?”

Lục Chung lắc đầu, mấp máy môi, nhưng chỉ phun từng ngụm từng ngụm máu đen.

Kể từ ngày đó, Lục Chung chẳng còn nói được.

Bác sĩ nói, anh chịu cú sốc quá lớn, hơn nữa độc tố trước đây còn sót lại chưa tiêu tan, chắc đời này không lên tiếng nữa.

Không chỉ thế, Lục Tư còn phát hiện khuynh hướng tự hành hạ mình của Lục Chung càng thêm trầm trọng.

Hắn chỉ không trông coi một lúc, chẳng biết Lục Chung đã giấu con dao giải phẫu từ khi nào, rạch mạch máu mình.

Đợi Lục Tư chạy tới, Lục Chung đã bị một đám người khống chế vẫn đang ra sức giãy giụa, sự điên cuồng trong ánh mắt khiến Lục Tư sợ hãi.

Hắn biết tinh thần Lục Chung hoàn toàn suy sụp rồi.

Nhưng hắn lại không có cách nào.

Có thể xoay chuyển hết thảy đều đến từ Chuột Đồng.

Ngày ấy, chàng trai xinh đẹp kia tới phòng bệnh, rất cung kính nói với Lục Chung: “Lão đại, không thấy tiểu Kim nữa.”

Lục Chung không nhúc nhích, rũ con ngươi xuống, ầm ĩ lâu vậy, cả người anh toàn là vết thương, lại chẳng có cách nào chuộc tội, càng không đợi nổi người anh muốn đợi.

Hình như Chuột Đồng đã dự đoán trước, không để ý Lục Chung, lại tự mình nói: “Em từng để tiểu Kim đi tìm phu nhân. Nhưng tiểu Kim chưa về. Tiểu Kim là chó lần theo dấu vết… Nó có thể tìm được em trong hai năm, cũng có thể tìm được phu nhân…”

Lục Chung ở trên giường con ngươi nhanh chóng thoáng hiện một tia sáng, lúc vẫn chưa dập tắt hoàn toàn, Chuột Đồng còn nói thêm: “Phu nhân từng nói, thích anh khỏe mạnh vui vẻ, cô ấy không thích anh tổn thương người khác, nhưng cô càng hận anh tổn thương chính mình.”

“Lão đại à, chúng ta chưa tìm được thi thể phu nhân, bèn chứng minh, cô ấy có thể còn sống. Lẽ nào anh muốn khi cô ấy trở lại nhìn thấy anh mình đầy vết thương sao? Đến lúc đó anh làm thế nào giải thích với cô ấy đây.”

Có lẽ lời Chuột Đồng nói có tác dụng.

Từ ngày đó trở đi Lục Chung dần dần trở lại bình thường, bất quá vẫn không nói lời nào.

Anh dọn về Lục gia, niêm phong tầng hầm ấy, anh vẫn trấn giữ Lục thị, có điều nếu trước đây Lục thị được xem là công cụ trả thù, thì giờ Lục Chung tràn đầy dã tâm.

Lục Tư hiểu ý Lục Chung.

Anh mở rộng ranh giới của anh, làm vậy để khuếch trương thế lực, cơ hội tìm được Phan Lôi càng cao.

Chỉ là, ba năm trôi qua rồi.

Tiểu Kim không về.

Mà Phan Lôi, giống như biến mất khỏi thế giới này vậy, không còn xuất hiện trong thế giới của họ.

Sống không thấy người.

Chết…

Cũng không có thấy xác.

Ba năm sau. Thị trấn nhỏ nào đó vùng duyên hải.

Trần Bắc Bắc chú ý tới con chó kia là vì dáng dấp nó rất xấu, rõ ràng gốc gác rất tốt, nhưng dinh dưỡng không đầy đủ gầy đến mức thành da bọc xương.

Chân nó hơi khập khiễng, lông trên người lưa thưa, có nhiều chỗ còn chẳng có lông, nhìn kỹ vết thương trên người không ít, hình như bị người ta ngược đãi.

Không chỉ vậy, nó còn thiếu một cái tai.

Trần Bắc Bắc nghĩ, chả biết ai nhẫn tâm thế.

Trần Bắc Bắc không thể nuôi chó, chính cô còn nuôi không nổi, đâu dư tiền mà nuôi chó chứ.

Nhưng con chó kia rất đáng thương, hình như trên trấn có tuyên truyền loại chó giống vậy, bị người ta ngược đãi, bị người ta vứt bỏ, đáng thương lắm.

Nhưng có đáng thương hơn nữa, Trần Bắc Bắc cũng chưa từng nghĩ sẽ mang nó về.

Trái lại con chó ấy, liên tục theo cô về tới nhà.

“Mày… mày đói bụng sao? Tao lấy ít đồ ăn cho mày. Nhưng… tao không thể nuôi mày… tao còn có người phải nuôi… Nuôi không nổi mày…”

Con chó không nhúc nhích, chỉ ngoan ngoãn nằm cách Trần Bắc Bắc hai mét.

Trần Bắc Bắc cho nó ăn cơm thừa, nó ăn sạch sẽ như hổ đói.

Nó rất đói, hình như cũng rất mệt.

Cuối cùng, nó hữu nghị liếm liếm bàn tay cô.

Rất mềm mại.

Trần Bắc Bắc hơi thích thích.

Khi Trần Cận Nam trở lại, mang về hai khúc xương lớn. Trần Như Ngọc đã có tuổi, mắt có chút nhìn không rõ, thấy con trai về, vẫy tay với hắn.

“Cận Nam về rồi hả? Rửa tay ăn cơm nào.”

Trần Cận Nam gật đầu, bỏ khúc xương ở nhà bếp, suy nghĩ chút, lại cầm dao chặt khúc xương thành mấy khúc.

Sau khi làm xong hết thảy hắn đi ra, bàn ăn nho nhỏ đã có ba người ngồi rồi.

“Anh, anh đã về?”

Trần Cận Nam nhìn em gái mình, nét mặt không đổi gật đầu, dừng một chút, lại lấy mấy thứ cưng cứng trong túi.

Trần Bắc Bắc vừa nhìn, rõ ràng là kiwi.

“Anh… thứ này rất đắt.”

Bọn họ là người ở xóm nghèo, Trần Như Ngọc và cô đều bệnh tật đầy mình, tiền Trần Cận Nam kiếm không đủ tiền thuốc cho hai người, bình thường rất hiếm khi có thịt, hôm nay vậy mà có kiwi cho cô.

Thu lại ánh mắt mừng rỡ của em gái vào đáy mắt, người đàn ông thành thật chất phác này lắc đầu, chỉ chỉ Trần Ngai Ngai đang ngồi bên cạnh, “Đây là cho Ngai Ngai. Nó vẫn không nói lời nào sao?”

Trần Bắc Bắc bóp kiwi, còn chưa mềm, chắc phải để mấy ngày nữa.

“Không ạ… Vẫn ngờ nghệch như vậy.”

Trần Bắc Bắc cũng