
chết.
Thứ Lục Chung thích nhất, không còn nữa.
Nghĩ tới đây, Chung Phỉ Phỉ cười haha, giãy khỏi tay người đàn ông vây hãm cô ta, điên cuồng xông tới chỗ Lục Chung.
“Chết rồi… Phan Lôi chết rồi… ngay bờ biển này… bọn tao đã giết nó… đẩy
xuống biển… hahahahaha… Lục Chung… mày có nghĩ tới… đó là lao xuống biển không… Mày không tìm được… mày nhất định không tìm được… Cả cái xác
cũng không thấy…” “Anh ấy vẫn như cũ?” Mưa rất to, Lục Tư lắc lắc bọt nước trên chiếc ô. Quản gia đi tới, giúp Lục Tư cất ô, dẫn Lục Tư vào phòng, mới trả lời: “Ừ… Vẫn vậy, ban ngày không thấy bất kỳ tình huống gì… Đến tối chỉ biết xuống tầng hầm khóc.”
Quản gia nói xong trong lòng hơi chua xót.
Có thể nói bà nhìn Lục Chung lớn lên, tính tình Lục Chung bà luôn cho rằng bà hiểu hơn ai hết. Nét mặt lạnh lùng, đáy lòng càng lạnh lẽo, sau này gặp được Phan Lôi mới chuyển biến tốt, nhưng bà biết. Sự dịu dàng của anh chỉ vì người ấy mà tỏa ra.
Mạnh mẽ, đây là toàn bộ đánh giá của quản gia dành cho Lục Chung.
Nhưng sau khi xảy ra chuyện Phan Lôi, bà mới biết chủ nhân nhỏ mạnh mẽ này của bà thực ra rất yếu đuối.
Âm thầm thở dài, quản gia tiếp tục ôm hi vọng.
“Vẫn chưa tìm được tiểu thư sao?”
Sắc mặt Lục Tư ngưng trọng, lập tức lắc đầu.
Ba tháng rồi.
Lục Tư đẩy cửa phòng sách, Lục Chung ngồi trước phòng sách, nhìn chằm chằm vào máy vi tính, cho dù Lục Tư bước vào, anh cũng không ngẩng đầu.
“Anh cần nghỉ ngơi.” Lục Tư thở dài.
Ban ngày làm việc đến mất ăn mất ngủ tới thế, buổi tối lại không ngủ được một mình trốn xuống tầng hầm khóc, tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng ngã quỵ mất.
Lục Chung không ngẩng đầu, Lục Tư đi tới.
Ba tháng nay, hắn tận mắt chứng kiến Lục Chung gầy sộp với tốc độ kinh người.
Anh chấp nhận mọi thứ, chỉ cần quản gia nấu thứ gì anh đều ăn.
Đồng thời, anh còn tự mình nấu ăn.
Chẳng qua, thứ anh nấu chưa bao giờ anh ăn, chỉ bưng lên bàn, để một bên, sau đó một mình lẳng lặng ngưng mắt nhìn.
Lúc mới bắt đầu Lục Tư cũng không biết tại sao anh làm vậy, về sau hắn mới biết.
Anh đang đợi Phan Lôi về.
“Nghe em nói đi…”
Lục Tư thực sự hối hận vì đã hứa với ba chăm sóc Lục Chung, hoàn toàn ép hắn từ một người đàn ông trở thành một bà mẹ.
Hắn đang chuẩn bị tận tình khuyên nhủ, Lục Chung đã ngẩng đầu.
“Tìm được cô ấy không?”
Con ngươi tràn ngập hi vọng bỗng dưng trở nên ảm đạm khi thấy Lục Tư khổ sở lắc đầu.
“Không sao, cô ấy từng nói sẽ đợi tôi. Cô ấy nhất định sẽ đợi tôi.”
Dường như tự mình lẩm bẩm, Lục Chung nói xong lại cúi đầu lao vào công việc lần nữa.
“Lục Chung…” Rất nhiều lời quanh quẩn trong lòng Lục Tư nhưng hắn chẳng nói nên lời.
Kỳ thực, hắn hiểu. Lục Chung rõ hơn ai hết, chỉ sợ Phan Lôi không về được, bất quá anh vẫn cố chấp tin tưởng duyên phận hai người họ chưa dứt, vẫn hi vọng.
Chẳng qua, hắn cũng không biết niềm tin vững chắc của Lục Chung còn có thể duy trì được bao lâu.
Nếu có một ngày, tòa thành hi vọng hoàn toàn sụp đổ, anh làm sao chịu nổi đây.
Ra khỏi cửa, quản gia tiến lên đón.
“Thiếu gia có nói gì không?”
Lục Chung ngày càng ít nói, bà rất sợ ngày nào đó anh không lên tiếng nữa.
Lục Tư lắc đầu.
“Vẫn như cũ.”
Quản gia đau xót, nhịn không được lau nước mắt nơi khóe mắt.
“Thiếu gia đáng thương… Còn có tiểu thư… Những người đó, những người đó làm sao có thể đối xử tàn nhẫn với tiểu thư như vậy…”
Lục Tư không trả lời, bất quá nghĩ đến Chung Phỉ Phỉ và Lục Tự còn bị giam cầm bí mật, trong lòng không ngừng lạnh lẽo.
Mặc dù đã quen thủ đoạn của Lục Chung, nhưng khi thấy Chung Phỉ Phỉ và Lục Tự, hắn vẫn phải rùng mình.
Trên người hai người họ đã không còn miếng da nào nguyên vẹn, phòng tuyến trong lòng Lục Tự sớm đã đổ nát, Chung Phỉ Phỉ kiên trì một chút, có điều cũng không kiên trì được bao lâu.
Song tiếp tục hành hạ hai người họ nữa thì sao chứ, Phan Lôi không thấy, thậm chí…
Khả năng ấy, Lục Tư có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Lục Chung cố chấp thế, cố chấp thích Phan Lôi, nếu Phan Lôi không trở về, anh sẽ như thế nào.
Lục Tư biết sớm muộn gì Lục Chung cũng bùng nổ, nhưng thật không ngờ ngày này đến nhanh vậy.
Đó là một buổi tối mưa thu triền miên, hắn nhận được điện thoại của Lục Chung.
“Tôi tìm được cô ấy rồi.”
Lục Tư cả kinh, trực giác mách bảo có gì đó không đúng.
Đợi hắn chạy tới Lục gia, Lục Chung ở trong tầng hầm.
Năm đó nhốt Phan Lôi trên giường lớn, Lục Chung ôm gối cô ngồi ngơ ngác.
Lúc Lục Tư tới, nước mắt anh bỗng nhiên rơi từng giọt từng giọt, người lại nở nụ cười.
Cười rồi khóc, rất đau.
“Nếu, nếu tôi chẳng đi Mỹ. Nếu, nếu tôi không nói lời nào. Nếu, nếu không phải tôi tự kiêu khinh địch như vậy… Có phải cô ấy sẽ không đi không… Đều tại tôi, hết thảy đều tại tôi… Nếu không phải tại tôi… bây giờ cô ấy vẫn còn tốt đẹp…”
Mặc dù Lục Chung đang rơi nước mắt, bất quá sự tối tăm trong mắt theo nụ cười mở rộng càng ngày càng tràn đầy.
Dự cảm không rõ nơi đáy lòng Lục Tư ngày càng mãnh liệt, hắn vượt lên trước mặt Lục Chung một bước.
“Lục Chung, anh đừng cực đoan thế. Chuyện không liên quan đến anh, anh không phải thần, không thể đoán trước tất cả mọi chuyện