
ận , chờ mẹ trở về chúng ta cùng nhau chơi được không?"
Tiểu Tử nhỏ nghe vậy mới vui vẻ lại: " A , không cho phép Thúc gạt cháu nha , phải gọi mẹ cùng chơi , a , chúng ta ngoắc tay , ai lừa thì người đó là tiểu cẩu cẩu".
Nói xong liền đem tay ra trrước mặt Hàn Minh Vũ , đưa ngón út , ngoắc vào , Hàn Minh Vũ cười cười cũng làm theo.
Móc quéo xong , tiểu tử nhỏ hài lòng , vui vẻ chạy đi tìm ông ngoại , Hàn Minh Vũ thấy vậy lại quay đầu nhìn ra cửa .
Tâm Kỳ mặc kệ em khi nào thì trở về , anh cũng sẽ chờ em.
Tại bệnh viện , sau khi kiểm tra mới biếtu An Vĩ Thần không ảnh hưởng gì đến tính mạng , chỉ là đột nhiên bị sock nên hô hấp bị nghẹn, vì vậy anh bị hôn mê , đây cũng là kết quả của rượu bia tạo thành.
Sau khi biết , Tâm Kỳ mới yên tâm , một ngày lăn qua lộn lại , giờ khắc này cô mới biết mệt , sắc trời cũng dần tối mà An Vĩ Thần vẫn chưa tỉnh lại , khuôn mặt anh trắng bệch , trong thời gian đó , Hứa Thiệu Vân tới dẫn Tâm Kỳ đi ăn cơm.
Không ăn , không đói bụng , có lẽ cô bị cảm , từ lúc sinh hạ Tiểu Thiên ra , sức khoẻ cô không còn tốt , mặc kệ Hàn Minh Vũ tẩm bổ gì , đi khám rất nhiều bác sĩ cũng không tác dụng .
Bây giờ tựa như cũng có điểm hơi nóng , như bị trúng nước sôi , nhìn trời đã khuya lắm rồi , nhớ tới nam nhân vương tử , anh bây giờ chắc đang đợi cô về đi? Thế nhưng nhìn An Vĩ Thần nằm trên giường bệnh , cô thở dài , đi ra ngoài lấy điện thoại.
Trong phòng bệnh , Tâm Kỳ đi rồi thì An Vĩ Thần tỉnh lại , cổ họng khô làm anh muốn uống nước , thấy bình nước trên đầu tủ bên cạnh giường dùng sức giơ tay lấy , tay cầm ly thì đột nhiên cảm giác một cổ vô lực , cái ly cũng vậy mà rớt xuống đất.
An Vĩ Thần vô lực nằm xuống , anh nhấp nhấp miệng , thật là khát . Tâm Kỳ đứng bên ngoài , gọi điện thoại được một nửa chợt nghe âm thanh trong phòng vang lên cô vội vã nói vài câu rồi cúp điện thoại , xoay người mở cửa chỉ thấy An Vĩ Thần mở mắt , hơn nữa trên mặt đất còn có một cái ly bị bể , liền vội vàng đi tới , rót ly nước cho anh uống.
An Vĩ Thần thấy Tâm Kỳ đến , anh cũng không có nhìn , anh tưởng cô đi , mở mắt ra không thấy ai nên nghĩ cô đã quyết định bỏ anh , anh không ngờ cô vẫn ở đây , thấp mâu nhìn ly nước trước mặ.t
Lại thấy Tâm Kỳ đỡ anh , anh cự tuyệt nói: " tự anh làm được , anh không phải phế nhân , cần gì giúp đỡ" , sau đó miễn cưỡng uống.
Mặc dù Tâm Kỳ mất hứng thế nhưng nghĩ anh là bệnh nhân nên không cần để bụng làm gì.
Trong lúc nhất thời phòng bệnh yên tĩnh lại , ngoài cửa bóng đêm cũng tối hơn nhiều.
An Vĩ Thần im lặng nằm trên giường , nhãn thần cứ thỉnh thoảng nhìn qua người đứng trước cửa sổ , khẽ thở dài , đây là người phụ nữ đầu tiên anh yêu sâu đậm như vậy , anh đã từng nghĩ cô sẽ vĩnh viễn yêu anh , thế nhưng hôm nay anh mới phát hiện anh cũng sợ lòng cô thay đổi , có thể hay không anh và cô đã không còn trở về như xưa nữa?
Anh mỗi ngày vào đêm sẽ nhớ tới những ngày tốt đẹp ngắn ngủi của họ , nhớ tới tiệc đính hôn , sự kinh diễm của cô , nụ cười của cô , hết thảy đều ghi sâu trong lòng anh , dù cố gắng xoá cũng không thể , nhưng cơ hội thì ít lắm , anh sẽ nắm chặt , sẽ kiên trì để tình yêu đó quay lại .
Ánh trắng soi rọi chiếu xuống người phụ nữ xinh đẹp như thiên thần này , là người anh sẽ dành tình cảm chân thành cả đời , tim của anh , máu của anh , kêu anh làm sao quên đây? Kêu anh làm sao buông tay đây?
Đằng sau ánh mắt kia , Tâm Kỳ cũng thở dài , qua chuyện hôm nay , lúc phát hiện anh chỉ còn lại một hơi thở , trong đầu cô nghĩ tới , nếu anh ra đi cô và cục cưng phải làm sao đây?
Chỉ cần nghĩ đến chuyện trên thế giới này không có anh , lòng cô sẽ rất đau , rất đau , tâm cũng sẽ trống rỗng , hơn nữa cô cũng muốn đi theo anh.
Một khắc đó , cô mới phát hiện ra , thuỷ chung cô vẫn yêu anh như vậy.
Thế nhưng nhớ tới người đàn ông nho nhã , ôn nhu , đối với cô cuồng dại , cái này nói làm sao tổn thương anh đây?
Trong phòng , hai người lặng lẽ với suy nghĩ riêng , chỉ nghe tiếng hơi thở , giờ khắc này , tựa như có gì đó rất ăn ý , không ai nói với ai câu nào.
Một người nhìn ra cửa sổ , một người si ngốc nhìn theo bóng lưng ai kia .
———————————————————
Lương Gia , Hàn Minh Vũ đứng trong phòng khách , tay cầm điện thoại , si ngốc.
Tâm Kỳ vừa gọi điện thoại về nói An Vĩ Thần trong bệnh viện , cô ngày hôm nay sẽ khôn trở về , anh không cần chờ cô , nghỉ ngơi sớm một chút , nói mấy câu anh còn chưa kịp trả lời thì cô đã cúp điện thoại .
Tâm Kỳ , em vẫn nhìn về phía anh , vẫn yêu anh như lúc ban đầu , dù cho anh yêu em say đắm điên cuồng đến vậy , thì trong mắt em vẫn chỉ có anh , vì sao vì sao?
"Bang ……" điện thoại nằm trên mặt đất , đã không còn hình dạng nữa , anh ngồi xuống ôm ngực , ở đó nơi đang bị thương máu chảy đầm đìa.
Mà bây giờ trong ánh mắt anh cũng thật đau đớn , nước mắt không ngừng chảy ra , tay đập vào mảnh thuỷ tinh , máu cũng theo đó mà chảy ra , từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất , đỏ chói mắt người.
Thế nhưng anh không cảm giác đau đớn , tuỳ ý để máu chảy , tựa như nếu máu chảy sẽ giảm đi nổi đau trong lòng.
Ai nói đau đớn quá thì