XtGem Forum catalog
Vì Em Mà Anh Đến

Vì Em Mà Anh Đến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323462

Bình chọn: 7.5.00/10/346 lượt.

nh cũng vội vàng giải thích, ông ta vừa định nói đến biến chứng sau này, Tống Thư Minh đã lên tiếng nhắc nhở: “Tôi muốn ngồi với cô ấy một lát. Làm phiền bác sĩ rồi, chút nữa tôi sẽ tới gặp ông sau.”

Bác sĩ đương nhiên đã quen với những việc thế này, thông minh rút lui, đóng cửa lại.

Duy An giờ không còn quan tâm được tới bất kỳ việc gì nữa, cô giơ tay khua khua trong không khí. Tống Thư Minh ôm chặt cô, ngay cả giọng nói xưa nay vẫn luôn trầm tĩnh của anh giờ cũng không khống chế được, anh khẽ thở dài, “Lần này thật sự làm anh sợ quá. Annie, tại sao em lại đi vào con đường nhỏ vừa tăm tối vừa hẻo lánh ấy? Cũng may anh vừa quay về là gọi điện cho em ngay, nếu không, không ai biết em xảy ra chuyện.”

Đầu óc cô hỗn loạn, thì ra cuộc gọi cuối cùng đó là của Tống Thư Minh thật.

“Thầy, em rất sợ, chúng đánh em... em không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, hơn nữa em thấy…” Duy An đột nhiên nghĩ tới người trong xe, im bặt không nói tiếp nữa.

“Em nhìn thấy ai? Còn có ai ở đó?”

“Trình An Ni, nhưng em không chắc chắn, em chỉ nghe thấy giọng nói rất giống mà thôi.”

Giọng Tống Thư Minh đột nhiên trở nên rất nghiêm túc: “Mau kể lại mọi chuyện cho anh nghe, em đừng sợ, anh sẽ làm rõ tất cả.”

Duy An bình tĩnh lại, rất lâu cô không nói gì, gục đầu vào vai anh.

Tống Thư Mỉnh sợ cô bị bóng đen tâm lý, muốn nói chuvện để phân tán sự chú ý của cô, vậy là hỏi: “Thư viện trong trường gần đây có mở cửa không?”

“À, chỉ có tầng trên cùng đang tu sửa, tầng dưới chắc vẫn mở đấy ạ.”

Tống Thư Minh không hỏi thêm nữa, một lát sau, anh nói: “Anh rời khỏi đây một thời gian, quay về giải quyết vài chuyện, văn phòng có nhiều việc anh phải bàn giao.”

Cô vẫn không chịu nói, nhưng bật khóc,Tống Thư Minh lại ôm cô để cô nằm xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nói: “Anh vốn là một luật sư, có văn phòng riêng của mình, không phải thầy giáo tiếng Anh. Những chuyện khác... đợi em lớn hơn chút nữa sẽ cho em biết.”

Anh vẫn kiên quyết không chịu nói gì thêm.

Nhưng Duy An lắc đầu, run rẩy lần tìm tay anh trong chăn, cho tới tận khi nắm được tay anh cô mới yên tâm. “Dù thầy có coi em là thế thân cho người vợ đã khuất của thầy hay không... thầy ơi, em cầu xin thầy, lúc này... đừng bỏ em một mình ở bệnh viện.” Cô nói gần như không ra hơi, như khẩn cầu. “Được không thầy?”

Cô không nhìn thấy vẻ mặt Tống Thư Minh, nhưng cô nghe giọng anh lạc đi, anh như đang cố nén đau buồn mà an ủi cô: “Đương nhiên, giờ anh sẽ không đi đâu cả, anh sẽ ở đây cho tới khi em xuất viện, hơn nữa, anh cũng đã xin nghỉ phép cho em rồi, tạm thời em không cần phải vội quay về đi học. Phía cô em...”

“Đừng! Đừng thông báo cho người nhà em biết, em không muốn cô lo lắng.”

Anh xoa xoa tay cô để cô yên tâm, đáp: “Được, anh chưa thông báo về nhà. Đừng lo, em chỉ bị thương bên ngoài thôi, tạm thời mắt em bị mảnh thủy tinh quệt vào, vì vậy em mới cảm thấy đau, may mà không nghiêm trọng.”

Duy An cố gắng kìm nén, nhưng cuối cùng vẫn buột miệng hỏi: “Vừa nãy em đã nghe nói rồi, ý của bác sĩ là... mắt sẽ để lại di chứng ảnh hưởng tới thị lực phải không?”

Ngón tay Tống Thư Minh siết chặt, nhưng giọng rất thoải mái: “Cái đó không lo, cùng lắm là sau này em đeo một cặp kính là được.” Anh đưa tay vuốt thẳng tóc cô rồi đặt lên vai cô, dịu dàng nói: “Như thế cũng rất đẹp, không sao cả.”

Duy An bỗng kích động, cô lại hỏi: “Nhưng em muốn vẽ, liệu có ảnh hưởng tới việc vẽ tranh không?”

“Giờ chưa biết chắc, lát nữa bác sĩ sẽ vào kiểm tra cho em, em nghỉ một lát đi, đừng khóc, khóc sẽ khiến mắt phải làm việc. Nghe lời anh nhé! Anh sẽ ngồi ở đây.”

Những lời anh nói luôn chạm vào nơi mềm yếu trong trái tim Duy An, chỉ một câu thôi, cũng giúp cô thấy bình tĩnh trở lại, cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một tiếng sau bác sĩ vào kiểm tra, Tổng Thư Minh lui ngoài, trong phòng rất yên tĩnh, ngoài hành lang mấy y tá đang bàn tán: “Này, trị an xã hội bây giờ thật khó nói. Một cô gái ngoan ngoãn, hiền lành lại bị đám lưu manh đánh, hôm qua lúc đưa vào đầu bê bết máu, cũng may chỉ bị thương bên ngoài.”

“Cũng lạ thật đấy, những người đó không làm gì cô bé ấy cả... Khụ, cậu biết không, chỉ đánh thôi, liệu có phải cô bé đó đã gây ra chuyện gì không?”

Trong phòng bệnh, bác sĩ cầm bệnh án ghi chép, vừa nhìn Duy An vừa thở dài, “Thị lực chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nhất định, có điều cô bé, cháu đừng lo lắng quá, nếu hồi phục tốt, đeo thêm cặp kính chắc sẽ không gặp vấn đề gì lớn đâu.”

Xoạt xoạt vài dòng, Duy An nghe tiếng đầu bút cọ vào giấy mà rùng mình, rất lâu sau mới dám lên tiếng hỏi: “Vậy, có ảnh hưởng gì tới việc vẽ của cháu không?”

“Cái này... Đúng rồi, anh Tống đứng ngoài cửa là gì của cháu? Cháu có người thân không?”

Duy An do dự không biết phải trả lời thế nào, đành ngượng ngùng đáp: “Người nhà cháu không ở thành phố Lan, chuyện này cháu không muốn cho họ biết khiến họ lo lắng.”

Đúng lúc ấy Tống Thư Minh đi vào, nói thẳng: “Tôi là bạn trai cô ấy, có thể nói với tôi.”

Bác sĩ nhìn hai người, có chút bối rối, “Ồ, tôi lại tưởng đây là anh trai cô.” Có lẽ mọi người đều cho rằ