80s toys - Atari. I still have
Vài Lần Hồn Mộng

Vài Lần Hồn Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323953

Bình chọn: 9.00/10/395 lượt.

tay Vu nữ bỗng dưng thật dài. Hung hăng vê một quả cầu lam thủy tinh yên tĩnh. Nhẫn nhịn làm cảm xúc của nàng muốn nổ tung. Tóc đen của nàng không gió mà tự lay động, bay bay giữa không trung. Giống như bộ dáng của lệ quỷ, “Không được, cư nhiên cướp người đi trước mắt của ta, rất mất mặt . Ta phải quyết chiếm trở về! Muốn cướp trở về. . . . . . Đúng rồi!”

Vu nữ đem thủy tinh cầu ném lên trên giường, tức khắc nhào tới ngăn tủ kia tìm kiếm: “Đồ đó giống như. . . . . . Ở. . . . . .”

Mà ở bên kia một thế giới khác.

Một tia ánh sáng tiến nhanh vào trong mắt. Bầu trời, ngói thủng, khuôn mặt người, tiếng ồn ào. Huyệt Nhân Trung truyền đến cơn đau bỏng rát. Đây là chỗ nào? Nhược Nhất ngồi dậy, bốn phía đều là quần áo tả tơi, biểu hiện chết lặng người. Một người phụ nữ nắm lấy tay của nàng, miệng há ra rồi khép lại, không biết đang nói chút cái gì, nữ nhân này là ai?Đây lại là nơi nào?

Lỗ tai dần dần nghe được rõ giọng nói rồi.

“Cô nương ngươi đã tỉnh. . . . . .” Đã lâu , ngôn ngữ, cùng cách ăn mặc xa lạ mà quen thuộc. Trong lòng Nhược Nhất chấn động mạnh mẽ: “Đây là, Cửu Châu sao?” Không lễ phép đánh gảy lời nói của người phụ nữ, nàng run rẩy hỏi.

“À, phải”

Đại não một hồi lâu mới tiêu hóa hoàn ý tứ này của từ ”Phải” . Nàng trừng mắt lớn đưa tay nắm lấy tay người phụ nữ: “U Đô Sơn đâu? Ngươi có biết U Đô Sơn ở hướng nào không?” Người phụ nữ bị hoảng sợ, sau đó không biết làm sao nhìn chằm chằm Nhược Nhất:”U Đô là cái gì?”

Không biết?

Như thế nào có thể, Cửu Châu như thế nào có thể có người không biết U Đô Sơn!

“U Đô Sơn? Khụ khụ. . . . . . Tiểu cô nương, thế nhưng nói tới lãnh địa của cửu vĩ bạch hồ?” Một giọng khàn khàn mà lớn tuổi truyền tới. Nhất thời bốn phía một mảnh âm thanh hít vào, người phụ nữ kia trong nháy mắt tránh khỏi tay của Nhược Nhất, té ngã chạy trốn, hoảng sợ trừng mắt nhìn nàng.

Lòng của nàng lại không hề bận tâm đến chuyện này, nhìn thẳng ông lão có vẻ bị bệnh kia đang đứng ở một góc sáng. Ông lão kia thở hổn hển mấy hơi thở nói, “Đúng vậy, nơi đó từ hai trăm năm trước đổi tên gọi là ‘ Vô Tư Sơn ’ .”

Giống nghe được cái gì đó đáng sợ, sắc mặt mọi người càng trắng.

Vô Tư. . . . . . Vô Tư. Vì cái gì phải sửa gọi là Vô Tư Sơn?

“Thương Tiêu đâu? Lão tiên sinh, ngài biết Thương Tiêu không?”

“Thương Tiêu?” Lão già ho khan vài tiếng, đột nhiên nhớ tới cái gì nói,”A, lão hủ giống như đã nghe tổ phụ giảng qua, khụ, là đại yêu quái bị phong ấn hơn trăm năm trước phải không?”

Hơn trăm năm trước, bị phong ấn . . . . . .

Thương Tiêu? Vì cái gì? Lại như thế nào có thể?

Sau khi nàng rời đi, trên mảnh đất này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trời, vẫn là trong vắt như vậy.

Nhược Nhất chưa từng hy vọng quá xa vời còn có một ngày quay về “Cửu Châu” . Nhưng, nàng đã trở lại. Mặc dù cách lúc nàng rời khỏi đã có hai trăm … năm.

Vừa tròn hai trăm năm!

“Nhược Nhất tỷ tỷ! Nhược Nhất tỷ tỷ! Tỷ xem.” Xa xa một bóng dáng gầy yếu hoạt bát chạy đến trước mặt.

Đứa nhỏ này ăn mặc rách te tua. Trên người, trên mặt rất bê bối, lại có một đôi mắt long lanh như nước. Nó lấy trong tay ra bốn con chuột đang giãy giụa, một dáng vẻ vô cùng đắc ý.

Nhược Nhất sờ sờ đầu đứa nhỏ nói: “Tiểu Hổ ngoan, thật lợi hại. Mau cầm đưa cho mẫu thân và ông nội của đệ nhìn đi.” Không bảo nó vứt bỏ đi, bởi vì nàng biết, ở trong mắt bọn họ đây là thức ăn cứu mạng, mà không phải là một con chuột chui qua núi xác chết, vi khuẩn đầy người.

“Được!” Tiểu Hổ chiếm được khen ngợi nụ cười trên mặt càng ngọt ngào, dung dăng vui vẻ chạy về hướng miếu đổ nát.

Nhìn bóng dáng của đứa nhỏ càng lúc càng xa, Nhược Nhất giấu đi tươi cười bên môi . Quét mắt về đường lớn mang một không khí trầm lặng.

Đây là Cửu Châu hai trăm năm sau sao?

Không còn vua cai trị, chư hầu chiếm cứ, mấy năm liên tục chiến loạn, dân chúng lầm than. Khắp nơi đều là dân chạy nạn. Nạn đói, ôn dịch, quét sạch vùng đất từng giàu có và sung túc này.

Năm ngày trước, mẫu thân Tiểu Hổ thấy Nhược Nhất ăn mặc “Quái dị” nằm lẻ loi trơ trội bên ngoài miếu đổ nát, cả người trắng trẻo sạch sẽ, tưởng tiểu thư nhà ai. Đem nàng”Cứu” tỉnh lại.

Dùng từ “Cứu” này từ tuyệt không khoa trương.

Ngoài thành Tông Dương này đang bị một quân đội yêu quái vây quanh. Quan thủ thành bắt toàn bộ thanh niên khỏe mạnh trong thành, lương thực thu hoạch đều lấy làm quân lương.

Trước đó vài ngày thành chủ mời viện trợ bên ngoài, những người đó ham mê háo sắc lại tàn bạo, trong thành Tông Dương đã có không ít nữ tử bị hại. Dân chúng bị ức hiếp , giận mà không dám nói gì. . . . . .

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên trên đường kia, có hai quân sĩ tuần tra lảo đảo lắc lắc tiêu sái đi lại.

Nhược Nhất vội ngồi xổm xuống, bôi bùn lên mặt, dùng khăn trùm đầu che khuất đầu, đưa lưng về nhau bọn họ, làm bộ như dáng vẻ nhổ cây cỏ.

“Aiz, nữ nhân!” Một quân sĩ có cổ áo xanh đưa cánh tay lên người bên cạnh.

Quân sĩ có cổ áo đỏ quét mắt qua Nhược Nhất, đầy người cổ áo xanh ra, nghiêm mặt nói: “Ngày hôm qua Tầm Thường Cung mới phái người đến điều tra. Mấy mươi người đều bị chém ngang lưng. Cái gì gọi là giết gà dọa kh