
Có lẽ, mỗi một người phụ nữ cho dù
là kĩ nữ bán rẻ tiếng cười để mưu sinh, cũng không muốn nhớ lại
cả một quá trình – mắt mở trừng trừng chứng kiến tôn nghiêm của mình bị
người ta giẫm đạp như vậy.
Xe bon bon trên đường.
Vị Hi nhìn cảnh đường phố
ngoài cửa xe, ánh đèn Neon rực rỡ mang
theo dáng vẻ hoảng hốt lướt qua. Nguyễn
ThiệuNam làm việc với máy tính
xách tay của mình, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như những nhân sĩ thành công khác,
bận rộn và lạnh lùng.
Vị Hi nhìn ngón tay anh múa
trên bàn phím, các khớp xương nổi rõ, thon dài nhưng mạnh mẽ. Không thể phủ
nhận, đấy là đôi tay giỏi trong các mánh khóe, thủ đoạn, ví như: sự
lên xuống của nền kinh tế, tình hình biến đổi của thị trường chứng khoán. Ví nữa là
hàng ngàn, hàng vạn lợi ích của mỗi cá nhân và gia đình, cùng với vận mệnh cuộc
đời của một cô gái bình thường.
Không biết từ khi nào xe
đã đi sâu vào chốn phồn hoa nhất của thành phố, những cửa hàng quần áo trang
sức xa xỉ giống như những tì nữ
khiêm tốn lặng lẽ đứng hầu hai bên
đường.
Người đàn ông gập máy tính lại, quay sang nhìn cô gái
bên cạnh, ánh mắt chăm chú. Nhưng Vị Hi chỉ nhìn ra
ngoài cửa sổ, không có ý muốn
trao đổi, trong một giao dịch tiền bạc, ngôn ngữ dường như trở nên dư
thừa.
Cô chẳng biết chút gì về anh,
anh cũng thế. Nhưng tối nay, cô lại trao kí ức quý giá
nhất của một người con gái cho anh, đấy là số mệnh.
Lúc này anh giơ tay ra, ngón tay lạnh lẽo
chạm lên mặt cô, giống như một loại bò sát nào đó. Cô không dám động đậy, toàn
thân run lẩy bẩy, trái tim đáng thương
trong lồng ngực thít chặt.
Người đàn ông lạnh nhạt nhìn cô, khẽ cười một tiếng:
“Không cần sợ đến mức này, tôi không phải hổ, không ăn cô được”.
Vị Hi quay mặt lại, ngơ ngác nhìn anh. Nhưng anh không
nhìn cô nữa, mà quay về với công việc của mình như chưa xảy ra chuyện gì.
Vị Hi dán mặt lên lớp kính lạnh giá, ngoài sợ hãi, một
cảm giác bi thương không thể nói rõ dâng trào. Cô rất
muốn nhớ lại kĩ càng
nguồn gốc tai bay vạ gió này, nhưng chỉ có
những mẩu vụn vặt lưu lại trong kí ức.
Phải nhớ lại, suy nghĩ của cô có phần mông lung, chỉ là
chuyện một tuần trước thôi. Cái gọi là
lãng quên chẳng qua chỉ là tự lừa dối chính mình.
Có lẽ, mỗi một người phụ nữ cho dù là kĩ nữ bán rẻ
tiếng cười mưu sinh, cũng không muốn nhớ lại cả một quá trình – mắt mở trừng trừng
chứng kiến tôn nghiêm của mình bị người ta giẫm đạp như vậy.
Bây giờ nghĩ kĩ lại, đó thực sự là một
ngày rất bình thường... Nếu phải nói có điều gì khác, đó
chính là Vị Hi phát hiện ra trời hôm
đó dường như đặc biệt tối nhanh hơn.
Đêm đen như ngục, các cô hồn dã quỷ không người cúng
bái đứng im lặng khắp nơi. Khói hoa chưa tàn, khúc ca chưadừng, trong thành phố
ven biển phồn hoa đến vô cùng xô bồ này, một số người vừa chìm vào giấc ngủ,
một số sinh linh vừa thức tỉnh…
“Vị Hi, phòng VIP số sáu”.
Cậu Phong - nhân viên phục vụ rượu nhanh nhẹn đặt một cốc
rượu Hennessy trên quầy bar, dặn dò,
“Cẩn thận chút, đây là rượu đắt đấy”.
Vị Hi đặt rượu lên khay bạc,
cẩn thận bưng trên tay.
Cô bê cốc rượu đi qua đại sảnh của quán bar, ánh đèn
lóa mắt, âm thanh nhức tai, trai thanh gái lịch
lướt như con thoi, nơi này vẫn mơ màng nữ sắc nhảy múa, quay
cuồng đến chóng mặt như mọi khi.
“Này, Vị Hi”. Có
người gọi cô.
Vị Hi quay lại nhìn,
hóa ra là người đẹp DJ CoCo mặc một bộ đồ da bó sát toàn thân màu đen, đeo tai
nghe lớn, đứng trên bục DJ bật nhạc, vẫn không quên tranh thủ thời gian vẫy vẫy
tay với cô.
Nha đầu này một tay miết đĩa một cách đẹp đẽ, tay kia
khép thành nửa vòng tròn ra hiệu động tác uống rượu, cả hai cùng nhịp nhàng,
thật lợi hại.
Vị Hi hiểu, đây là hẹn cô
và Như Phi đi uống rượu sau khitan làm.
Cô lắc lắc đầu, tay đặt sát lên một bên mặt.
CoCo không chịu vung tay, ý rằng:
Hứ, tan làm là về nhà ngủ, cô có thấy vô vị không?
Vị Hi cười cười nhún vai,
không còn cách nào, cô và Như Phi đều là loại mèo đêm, tửu lượng
lại tốt đến đáng sợ. Họ uống nhiều có thể ngủ đến
ba giờ chiều cũng không ai hỏi
han. Sáng mai họ vẫn phải đi làm, vác theo đôi mí mắt
sưng như mắt cá vàng, thêm cái đầu chếnh choáng vì rượu, sao có thể chứ?
Sau đó Vị Hi đi đưa rượu, CoCo chuyên
tâm chỉnh đĩa. Cô ấy đã giành được giải quán quân trong cuộc thi DJ của thành
phố, một đôi tay khéo léo tuyệt diệu, âm thanh tạo ra
càng rung động lòng người một cách sâu sắc, ngay tức khắc khiến không khí nơi đó
high đến cực điểm.
Ngay sau đó, cô gái múa cột thướt tha yểu điệu, mặc bộ
da thú nóng bỏng bước ra, liếc mắt đưa tình với
người đàn ông đeo cà vạt, quấn
lấy nhau thân mật. Trong sàn nhảy vô số nam nữ
ôm ôm ấp ấp, đau buồn ân hận, si mê oán
giận.
Những mĩ nhân cao gầy, xinh đẹp, dịu dàng khiến người
tahài lòng ngồi trên ghế cao bên quầy bar,
gương mặt mềm mại cúi xuống bên tai người đàn ông áo gấm đi đêm dịu giọng ra
giá, “Nói chuyện năm trăm tệ, lên sân khấu ba nghìn tệ, cả đêm năm nghìn tệ.
Chỉ cần tiền mặt, không nhận chi phiếu,
cảm ơn...”.
Lục Vị Hi nâng khay bạc, vô cùng
cẩn thận băng qua đám yêu ma quỷ quá