
trong hiện thực ở đây, người chỉ đạo “Kế hoạch lỗ sâu” là tôi.
Cô thay thế vai của Đường Kiện!
Có lẽ Đường Kiện không biết cô chính là West, nhưng điều này không có gì khác biệt. Anh ta đột nhiên cung cấp viện trợ, tích cực nói cho West tất cả những gì liên quan đến lỗ sâu, thậm chí ngay cả kế hoạch phương
thức liên hệ với mọi người cũng giải thích với cô rõ ràng! Tuy rằng cô
là Văn Tuệ Linh, từ lúc bắt đầu cô đã nghĩ cách điều tra tin tức, nhưng
Đường Kiện cũng không biết West chính là cô, cho nên anh ta thẳng thắn
thành khẩn như vậy giờ nghĩ lại phải có vấn đề.
Đây không phải tính cách Đường Kiện! Anh ta không dễ dàng tin tưởng người khác, chứ chưa nói đến “Đồng nghiệp” chưa từng gặp qua lần nào.
Trừ phi anh ta cố ý.
Bất kể West là ai, Đường Kiện đã tạo ra một cơ hội.
Anh ta không biết nguyên nhân West muốn tham gia kế hoạch lỗ sâu,
nhưng điều này không sao cả. Đường Kiện chỉ cần West viết phần phương
thức phản đạo (dẫn ngược lại), vì thế anh ta chủ động giúp đỡ, bộ trình tự phản chấn này so với những phần khác có thể độc lập vận hành.
Bởi vì West là cô, mà cô biết ngày tám tháng mười hai xảy ra chuyện
gì, cho nên khi Đường Kiện liên hệ với cô, cố ý hoặc vô tình luôn lộ ra
ngày tám tháng mười hai là ngày quan trọng, cô cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng hiện tại nhớ lại, cho dù West là người nào, cũng sẽ bị ám thị cái
này, cho rằng Đường Kiện tích cực viết chương trình như vậy, là bởi vì
ngày tám tháng mười hai là thời gian thích hợp nhất để khởi động thí
nghiệm.
Chính là số phận thực sự ưu ái, West chính là Văn Tuệ Linh, kế hoạch của anh không hề trì hoãn chút nào mà đúng hạn xảy ra.
West thế vai cho Đường Kiện, vì thế, kế hoạch lỗ sâu không nhất thiết phải có Đường Kiện.
Anh đã nhảy thoát vòng tuần hoàn đó.
Anh lúc này đây — một lần cuối cùng — kế hoạch được ăn cả ngã về không.
Một trận gợn sóng lưu chuyển, Văn Tuệ Linh gắt gao nhìn chằm chằm hai người dần dần vặn vẹo, biến dạng, Đường Kiện đón ánh mắt của cô, sắc
mặt bình tĩnh như nước, em gái cô đang hoảng sợ núp trong lòng anh ta,
không hiểu xung quanh đang xảy ra chuyện gì.
Văn Tuệ Linh tâm tư cũng đột nhiên bình tĩnh lại.
“Duy Duy?”
Trong gợn sóng vặn vẹo bọn họ gần như không nhìn rõ nhau được nữa, Duy Duy quay đầu nhìn cô một cái.
Văn Tuệ Linh mỉm cười, dịu dàng vẫy tay một cái. “Tốt rồi.”
Ầm ầm!
Gợn sóng hoàn toàn vặn vẹo, chấn động mãnh liệt hình thành lực phản
ngược, đem tất cả thời gian không gian liên kết cùng một chỗ, đánh văng
ra; Liên kết cùng một chỗ, đánh văng ra; Cuối cùng lực tác dụng cùng lực phản ngược trung hòa, chấn động trong trời đất bắt đầu dịu xuống.
Duy Duy lấy lại tinh thần, đột nhiên phát hiện — Đường Kiện không ở bên người cô.
Cô đột nhiên nhảy dựng lên!
Gợn sóng dần dần thối lui, cảnh vật xung quanh bắt đầu rõ ràng, vẫn là trên phố Đài Bắc, nhưng là –
Cô không chút nào tao nhã há to miệng, ngay cả kêu cũng kêu không được.
Cô nhìn tòa nhà Đài Bắc 101 cao ngất tận trời, cùng tòa tháp năm mươi tầng bên cạnh.
Ánh mặt trời chói lòa, chợt hiện làm mắt cô đau nhức. Cô nhắm mắt lại.
Duy Duy……
Hình như có người gọi cô.
Cô dùng sức dụi dụi mắt, làm dịu đi đau đớn vừa bị ánh nắng chiếu vào.
“Duy Duy……”
Thật sự có người đang gọi cô.
Duy Duy đột nhiên ngẩng đầu.
“Duy Duy!”
Đường Kiện, đứng ở đối diện đường cái, sắc mặt trắng bệch, cấp tốc xông về phía cô.
Trong nháy mắt Duy Duy không kịp phản ứng, ánh mắt không biết vì sao nhìn chằm chằm tòa kiến trúc năm mươi tầng kì quái.
Bỗng nhiên, tiếng nói của anh tiến vào trong óc.
Anh đi mua cà phê…… Em muốn tới đó tìm anh…… Một tên say rượu lái xe đâm thẳng vào em……
“Duy Duy –” Đường Kiện khuôn mặt xanh mét, chạy thẳng về phía cô.
Tất cả đều là sự phản xạ.
Duy Duy cử động.
Không phải về phía anh, mà là chạy về sau.
Cô hoàn toàn không kịp tự hỏi, khóe mắt chỉ nhắm đến cây cột đá rất
lớn, vì thế chân hành động so với óc còn nhanh hơn, cả người cô bay về
phía sau cột đá.
Ầm một tiếng!
Một chiếc xe đột nhiên không khống chế được chạy qua nơi cô đứng vừa rồi, đụng vào tảng đá lớn cô đang náu phía sau.
Cửa sổ thủy tinh vỡ vụn, mảnh nhỏ bay tán loạn, Duy Duy ngã trên mặt đất.
A — a — hàng loạt tiếng thét chói tai vang tứ phía, người qua đường đều chạy trốn.
“Duy Duy!” Đường Kiện bay vọt qua đoàn hỗn loạn kia, vọt qua cây cột tìm cô.
Cả người anh run rẩy, nâng cô gái yếu đuốt đang nằm trên mặt đất.
“Đau quá……” Duy Duy rưng rưng nâng lên cánh tay bị mảnh thủy tinh xẹt qua. “Chảy máu, đau quá……”
“Duy Duy! Duy Duy……”
Đường Kiện cả người mệt lả, ôm cô thật chặt trong ngực, cùng cô ngồi mềm nhũn trên mặt đất.
Đồng hồ báo động của công ty bách hóa nhẹ nhàng rung lên, chỉ một vật cản trở lúc nãy, trận tai nạn xe cộ cứ như vậy im lặng trôi qua.
“Thật sự, rất kì quái.” Duy Duy ghé vào cửa sổ trên tầng 41, nhìn tòa tháp 101 có độ cao không khác mấy so với vị trí của mình.
“Cái gì rất kỳ quái?” Một đôi tay cứng rắn vòng phía sau cô, ôm cô ngồi lên đùi của mình.
Đường Kiện đưa nước trái cây cho cô, xnhìn cô giống con mèo nhỏ uống từng ngụm từng n