
uan trọng hơn. Trước khi bọn họ phát hiện, tôi phải
đem phần của cậu thu xếp, làm một ít điều chỉnh.’
‘Vì sao?’ Đối phương lại hỏi.
Đường Kiện dựa lưng vào tường, tay xoa nhẹ mi tâm.
Cuối cùng, anh quyết định trả lời: ‘Bởi vì tôi phải trở về.’
Con trỏ chuột chớp lóe hồi lâu.
‘Trở về?’ Ngay cả mấy chữ hiện ra cũng có vẻ rất cẩn thận. ‘Anh có biết anh đang nói gì không?’
Vì thế Đường Kiện tiện tay đánh cái công thức cho hắn. Đây là một cái công thức ngay cả trên Internet đều có thể dễ dàng tìm được, quan trọng không phải nội dung công thức, mà là ý nghĩa công thức này đại biểu
cho.
@“1/sqr[1-u2/c2'> i“l/@
Con trỏ chuột trong nháy mắt tựa như yên lặng.
Đường Kiện gần như có thể nhìn thấy người bên kia đang liều chết bật hơi.
Cuối cùng, con trỏ chuột vội vàng đánh ra một hàng chữ: ‘Anh ở nơi nào?’
Đường Kiện mỉm cười, tiện tay đánh ra đáp án, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
‘Trọng điểm không phải ở đâu, mà là khi nào.’
Sau lưng cót két một tiếng vang nhỏ, Đường Kiện lập tức quay đầu lại.
Duy Duy đứng phía sau, trên người chỉ mặc áo sơmi của anh, hai gò má lộ ra vẫn ấm hồng như cũ sau một đêm hoan ái.
Mắt của cô dừng lại ở hàng chữ cuối cùng trên máy tính — câu anh vừa đánh ra kia — cuối cùng, dừng lại trên mặt anh.
“Câu nói kia, có ý gì?” Duy Duy bình tĩnh hỏi.
Rèm cửa vẫn như cũ không vén lên u tối, vẫn như cũ kín đáo che giấu
sự tĩnh lặng, bên trong im lặng đến mức ngay cả tiếng quạt gió laptop
rất nhỏ cũng có thể mơ hồ nghe thấy.
Duy Duy ngồi trên sô pha, hai chân co lại bên người, khuôn mặt diễm
lên mang theo chút bối rối. Đường Kiện ở trên sàn ngồi trước cô, đem bàn tay trắng như phấn của cô xoa trong lòng tay mình, dáng người to lớn
gần bằng chiếc ghế nhìn thẳng cô.
Tiếng nói khàn khàn trầm thấp mới phun ra được một câu, liền dừng
lại, đôi mắt thâm thúy u ám của anh dừng lại trên đôi tay trắng mịn mềm
mại kia.
“Đường Kiện……” Những ngón tay trắng mềm kia dời ra khỏi lòng bàn tay anh, xoa hai gò má anh. Duy Duy nhìn vào mắt anh thật sâu. “Không sao đâu, anh có thể nói cho em biết. Chuyện gì, đều có thể nói cho em biết.”
Đường Kiện quỳ lên, trán để lên trán cô, phun ra một hơi thật sâu.
Ông trời, anh yêu cô như thế, yêu đến liều lĩnh, một lần một lần cũng muốn mang cô trở về……
“Được, anh sẽ nói cho em, em hãy yên lặng nghe anh nói, chờ anh nói xong, em liền hiểu được.”
“Được.” Cô tin tưởng gật đầu.
“Tất cả xảy ra trong năm anh hai mươi tuổi kia.” Đường Kiện nhìn cô. “Anh sẽ cố hết sức bỏ qua một số chi tiết có tính kĩ thuật quá mức. Tóm lại, mười năm trước, lãnh đạo nước Mĩ đã phát hiện một địa động vô cùng kín
đáo ở một chỗ trong vườn quốc gia Yellowstone [1'>, có chút thần bí giống như hố giun [2'>.”
“Hố giun?” Cô nhíu đôi mi thanh tú lại.
[1'> Yellowstone (Hoàng Thạch Công): là một vườn quốc gia Hoa Kỳ nằm ở các bang phía tây Wyoming, Montana và Idaho của Hoa Kỳ được thành lập
ngày 01 tháng 3 năm 1872. Yellowstone là vườn quốc gia đầu tiên và xưa
nhất thế giới, phần lớn ở góc phía đông của Wyoming. Yellowstone nổi
tiếng với các loài động vật hoang dã và các điểm địa nhiệt, đặc biệt là
mạch nước phun Old Faithful. Ở đây có một số kiểu hệ sinh thái, như kiểu rừng cận núi cao là chủ yếu.
[2'> Hố giun (Wormhole): Trong vật lý, một lỗ sâu hay lỗ giun là một
không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên
đường đi tắt trong không thời gian. Chúng nối thông từ một vùng
không-thời gian này đến vùng kia và, đôi khi, vật chất đi từ vùng này
sang vùng kia bằng cách chui qua hố này.
Tên gọi “lỗ sâu” được tạo ra khi tưởng tượng rằng vũ trụ là một bề
mặt cầu. Muốn đi từ một điểm đến điểm đối diện trên mặt cầu cần quãng
đường là nửa chu vi đường tròn lớn của mặt cầu. Tuy nhiên, nếu có một
con sâu đục lỗ xuyên vào trong lòng hình cầu, nối thẳng hai điểm, quãng
đường đi chỉ còn là đường kính mặt cầu.
Trong không thời gian, một hố giun có thể giúp đi qua các khoảng cách rất lớn, thậm chí đi tới một “vũ trụ khác”. Có thể sự tồn tại của hố
giun trải dọc chiều thời gian, đi qua quá khứ, vì thế có thể đi ngược
thời gian bằng cách đi qua nó.
Một ví dụ về cơ chế sinh ra lỗ sâu đã được tưởng tượng cho bên trong
lòng các lỗ đen tích điện và quay (có mô men động lượng). Tuy nhiên,
chưa có bằng chứng thực nghiệm về sự tồn tại của các lỗ sâu, các lỗ sâu
hầu như không tồn tại. Ngay cả khi một lỗ sâu có thể được hình thành,
như theo cơ chế ở trên, nó sẽ không ổn định; chỉ một tác động nhỏ, bao
gồm việc vật chất chui qua nó, cũng làm nó sụp đổ. Thậm chí nếu các lỗ
sâu tồn tại và ổn định, việc con người có thể đi qua chúng cũng rất khó
khăn, do bức xạ điện từ đổ vào trong lỗ sâu (từ các ngôi sao, màn vi
sóng vũ trụ, …) sẽ dịch chuyển sang tần số cực cao với năng lượng tập
trung lớn, phá hủy sự sống.
Đường Kiện lấy ra một tờ giấy trắng, ở trên tờ giấy vẽ hai điểm đen tách biệt, lại dùng một đường thẳng nối liền hai điểm. “Chỗ này là điểm A, đây là điểm B, chúng ta muốn từ điểm A đến điểm B, phương pháp đơn giản nhất là?”
“Chính là đường thẳng này.” Cô c