
Hòa nắm chặt điện
thoại, không biết nên nói như thế nào, qua một lát mới nhẹ nhàng nói nhỏ, “Em
đang ở Cẩm Lý.”
Bên kia có giọng của A Thanh đang hỏi đi đâu, Dịch Văn
Trạch trả lời là Cẩm Lý, A Thanh lập tức hét to thật tốt quá, sẽ đi ăn cho đã.
Giai Hòa yên lặng, cô nàng cùng mình thật đúng là có tiếng nói chung.
“Cần khoảng mười lăm phút nữa, em tìm một chỗ ngồi chờ
anh,” Dịch Văn Trạch nói xong, lại bổ sung một câu. “Bên này khá nhiều người.”
Giai Hòa ừm: “Ai vậy?” Anh cười nói: “Đều là người của đoàn làm phim.”
Giai Hòa nghĩ nghĩ: “Vậy để em đi tìm một nhà hàng nào
lớn lớn.”
Đợi cho đến lúc anh đến, quả thực có khoảng mười mấy
người, Giai Hòa nhìn thấy anh bước vào liền đứng lên. Mãi cho đến khi anh giữ
chặt tay mình, cười nói với đạo diễn bên cạnh rằng đây là bạn gái tôi mới xem
như buông lỏng một chút. Đạo diễn cười như ông phật Di Lặc, vừa bắt tay với cô
vừa cảm thán, chúng tôi đều vì em mà phải đóng vai diễn viên quần chúng một
lần.
Giai Hòa ngượng ngùng cười, ngầm hung hăng nhéo tay
Dịch Văn Trạch.
“Sao anh lại về thế,” Đến khi mọi đại gia đều tự bắt
đầu ăn uống, cô mới nhỏ giọng hỏi anh, “Không chậm trễ chuyện khác chứ?”
Chuyện Dịch Văn Trạch chuyên nghiệp không phải chỉ
nghe đồn ngày một ngày hai. Trước khi đều có tin tức anh liều mạng dốc sức như
thế nào ở phim trường, chạy khắp nơi quảng bá đến mức dạ dày xuất huyết. Như
ngày hôm nay anh có thể vô duyên vô cớ đi xa đến như vậy để ăn một bữa cơm cũng
không phải là chuyện mà Dịch Văn Trạch anh có thể làm.
Anh cười: “Hôm nay là ngày đặc biệt, ngoại lệ.”
Cô cắn cắn miếng thịt trên xiên tre, lại nghĩ tới cái
Weibo kia, sau đó quyết đoán cúi đầu, giả chết.
Đồ ăn Tứ Xuyên, luôn khiến khẩu vị người khác rộng mở.
Đến cuối cùng khi mọi người ăn uống náo nhiệt cũng bắt
đầu trêu chọc Giai Hòa. Một ông chú bên sản xuất nghiêm túc nhìn cô, trêu:
“Trước khi vào đoàn vợ tôi có nghe nói cậu Dịch tham gia, dường như mỗi tối đều
ngủ không được, muốn tôi xin chữ ký giúp, còn nói nhất định phải tìm hiểu xem
tình địch của công chúng là người nào để mộng thiếu nữ của bả hoàn toàn tan
biến.” Ông chú quăng một xiên tre lên bàn, ôm ngực thở dài: “Hôm nay cuối cùng
tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ.”
Một người khác cũng nhảy vào góp vui, cười bảo: “Thật
ra bạn gái tôi cũng nói như vậy.”
Khó có khi Giai Hòa lại bị người khác đùa giỡn, trong
một thoáng không biết ứng phó thế nào. Đúng lúc nhìn thời gian cũng gần đến, cô
đơn giản nói với Dịch Văn Trạch mình phải đi trước.
Mọi người vừa nghe, lập tức ồn ào nằng nặc bảo cô ở
lại một ngày, ngày mai Dịch Văn Trạch có cảnh quay ban đêm, vừa vặn hôm nay có
thể ở Thành Đô.
Giai Hòa lại giải thích: “Là vì có cảnh đêm nên hôm
nay phải nghỉ ngơi cho tốt,” Nói xong lại cảm thấy không ổn lắm, lập tức thêm
vào một câu, “Sáng mai tôi cũng phải vào trường quay rồi, không ở lại thêm cùng
mọi người nữa, có cơ hội sẽ gặp lại.”
Ông chú sản xuất kia lập tức cười: “Thường xuyên đến
thăm trường quay nhá biên kịch, phải thế mới yên tâm nổi.”
Ông chú nói xong, cô gái trẻ luôn ngồi trong góc kia,
rốt cuộc cũng thay đổi sắc mặt. Giai Hòa cũng cười cười, rốt cuộc cũng rất hợp
tình hợp lý nói đùa: “Đặt ở bên ngoài nhìn như thế nào cũng không an toàn, mục
tiêu của tôi chính xác là ‘kim ốc tàng kiều’ (nhà vàng giữ người
đẹp).” [1'>
Mọi người cười ha ha, khen bảo không hổ là biên kịch.
Dịch Văn Trạch chỉ lại nhẹ nhàng mỉm cười, ý vị sâu xa
nhìn cô một cái: “Lúc nào cũng sẵn sàng chờ.”
Vì cùng anh, Giai Hòa gần đến giờ mới gọi taxi, đến
sân bay xong mới bi ai phát hiện máy bay lại đến trễ. Cô ngồi ở phòng chờ sau
đại sảnh, nhìn hành lang đăng ký trống không, lại ai oán, máy bay sao lại chưa
tới…
Đang lúc lấy di động ra chuẩn bị gửi tin nhắn oán
giận, bên cạnh cô chợt có một người ngồi xuống.
“Khéo như vậy sao?”
Là một giọng nói quen thuộc. Cô nghiêng đầu: “Thật
khéo, anh về Thượng Hải?”
Thật xấu hổ. Ngày hôm đó anh ta đứng dưới lầu nhà mình
nhưng lại không đi xuống gọi một tiếng. Nhoáng qua đã mấy tháng sau rồi. Cố Vũ
chỉ gật đầu: “Em cũng về Thượng Hải sao?”
“Không có,” Giai Hòa lắc lắc đầu: “Về Bắc Kinh, còn có
việc phải làm.”
Cô nói xong, hai người cũng không tiếp tục nữa. Đúng
lúc đó điện thoại của Dịch Văn Trạch gọi tới, cô nói thật ngại, đứng lên đi một
lúc. Bên kia đã không còn ồn ào nữa, hình như đang ở trên xe. Vì ngại bên kia
có nhiều người quá, Giai Hòa nói với anh được hai câu liền bảo bây giờ không
tiện, sau khi đến Bắc Kinh sẽ nói chuyện tiếp.
Ngắt điện thoại, Cố Vũ còn chưa đi, cô cũng không thể
làm quá rõ ràng, chỉ ngồi xuống ở chỗ cũ.
Quét mắt ngang phi trường, sân bay vừa đến, dòng người
từ khắp nơi bắt đầu đổ ra. Đến lúc này Giai Hòa mới thấy được hy vọng check-in,
âm thầm cầu nguyện bay nhanh đi làm thủ tục, không muốn ngồi ngốc đó mà ngượng
ngùng nữa.
“Bộ phim của em có tỷ suất xem đài rất cao,” Bỗng
nhiên Cố Vũ nói, “Mấy ngày trước anh xem kế hoạch làm việc, có người muốn phỏng
vấn em.”
Giai Hòa phản ứng chậm, cười nói: “Không phải khoang
trương đến như