
h Văn
Trạch tự kể về tình sử của mình’, nhìn chằm chằm vào màn hình trước mắt, hít
một hơi thật sâu.
Tuyệt đối xin đừng lãng mạn, em sẽ ghen chết mất.
Mở đầu thực sự rất bình thường, người dẫn chương trình
so với hôm trong phòng hóa trang còn nói nhiều hơn, thường cười nói bản thân
mình là fan của anh bao nhiêu năm qua. Dịch Văn Trạch chỉ ngồi trên sô pha,
trông rất thoải mái, hết mỉm cười rồi lại gật đầu, thi thoảng chỉ nói hai ba
chữ thôi cũng đủ khiến fan dưới khán đài hét ầm ĩ. Xen kẽ video là những hình
ảnh từ lúc nổi tiếng cho đến nay của anh, ngay cả cô cũng có phần kích động.
Mãi cho đến khi cô dẫn chương trình hỏi: “Không biết
hôm nay tôi có thể phá vỡ thói quen của anh hay không.”
Dịch Văn Trạch cười cười: “Tôi biết chị muốn hỏi cái
gì.”
Dẫn chương trình cười tươi như hoa, đằng hắng ba bốn
lần, quay về dưới khán đài hỏi: “Các bạn muốn biết không?”
Dưới khán đài cười ồ lên, mấy cô gái đồng thanh hét:
“Không muốn!”
Giai Hòa bật cười theo, cô dẫn chương trình kỳ này
thật đáng thương, phỏng chừng còn chưa thấy qua fan nào bảo vệ thần tượng như
vậy.
Cô dẫn chương trình lại cười rất tự nhiên, thuận miệng
nói bản thân mình đã chuẩn bị tâm lý xong từ trước, hôm nay không chỉ phải đối
mặt với một người lúc nào cũng im lặng mà còn hàng chục fan luôn bao che thần
tượng. Fan phụ họa kêu to không hỏi chuyện riêng tư, không hỏi chuyện riêng tư
khiến tình cảnh chợt trở nên vô cùng buồn cười. Dịch Văn Trạch chỉ mỉm cười,
đến cuối cùng mới nói: “Chị và tôi là bạn bè mười mấy năm rồi.”
“Đúng vậy,” Cô dẫn chương trình vô cùng cảm kích câu
nói này của anh, vượt qua cơn xấu hổ ngượng ngùng, “Cho nên, tôi quyết định
đứng vững trước áp lực của biên kịch và đạo diễn tha anh một lần.”
Anh cười, điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái hơn.
Giai Hòa lấy hộp bánh bích quy trên bàn mở ra, chọn
một vị mình thích ăn.
“Lần đầu tiên nhìn thấy vị hôn thê của tôi, cũng là ở
Bắc Kinh, mười mấy năm về trước.”
Video chợt trở nên im phăng phắc, một lát sau bùng nổ
tiếng thét chói tai.
Vừa mới cắn được nửa miếng bánh bích quy, ngón tay
Giai Hòa đã cứng đờ không biết phải cử động như thế nào.
Ở Bắc Kinh, mười mấy năm trước? Làm sao có thể?
Đợi chút…Khi nào đã trở thành “vị hôn thê”?
Cô dẫn chương trình cũng đưa tay che miệng lại, từ chỗ
ngồi đứng bật dậy, nói với màn hình: “Biên kịch, đạo diễn, tôi muốn tăng lương,
Dịch Văn Trạch buông vũ khí rồi, lần đầu tiên mở miệng nói về chuyện tình cảm.”
Cô nói xong lại ôm ngực, nhìn Dịch Văn Trạch: “A Trạch, anh hãy để tôi bình
tĩnh một chút, đầu tôi đang trống rỗng, căn bản không biết hỏi cái gì.”
Fan ở dưới khán đài lại gào thét không ngừng.
Anh cười: “Không cần hỏi, tôi thành thật nói cho.”
Sau đó thực tự nhiên cầm chai nước khoáng lên, uống
một ngụm.
Giai Hòa không hề chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình máy
tính, phát hiện miếng bánh bích quy đã bị mình bóp nát.
“Tôi xem như rất may mắn, vừa bước vào đã thực thuận
lợi, dường như không trải qua trắc trở gì,” Anh dừng một chút rồi nói tiếp,
“Thật ra trước khi tôi gia nhập Hành Chi, tôi vốn là một người rất
SHY (tiếng Anh, chỉ một người luôn dè dặt và căng thẳng trước đám đông),
đến một ngày, bỗng nhiên hôm nào cũng phải đối mặt với truyền thông cùng khán
giả, rất khó để thích ứng. Thực may mắn chị Mạch là một người khoan dung, không
hề có yêu cầu gì, cho phép tôi nghỉ ngơi hai tháng.”
Giọng nói của anh như có một sức mạnh dịu hòa, khiến
tất cả đều an tĩnh lại.
“Khi đó tôi ở lại Bắc Kinh, khoảng một tháng. Tôi nhớ
rõ khi ấy Trung tâm sách Tây Đan vừa mới mở cửa, tôi cùng một người bạn hẹn
uống trà ở gần đấy. Lúc tôi đến cậu ta đã ngồi chờ trước một lúc lâu, sau đó
chỉ ra ngoài cửa kính nói với tôi, ‘Lúc ở cùng với cậu chưa bao giờ cảm thấy
cậu là một ngôi sao, hôm nay xem như mở mang tầm mắt. Cô bé con kia vì mua
poster của cậu mà xài hết tiền xe về nhà.”
Màn hình được zoom lại, anh vẫn luôn mỉm cười bình
thản, có cảm giác không chân thực.
Cơ hồ Giai Hòa đã quên hô hấp, mơ hồ nhớ lại, rất
nhiều năm về trước cô từng làm một chuyện như vậy. Nhưng mà đã rất rất lâu rồi,
ngay cả chính bản thân cô cũng không còn ấn tượng bao nhiêu, thế nhưng lại liên
quan tới anh? Giữa khoảng cách của một lớp thủy tinh, mười mấy năm về trước, cô
đã từng thấy anh?”
Hoặc phải nói, hẳn là anh đã gặp cô trước.
Chương trình này rất biết xem xét thời thế.
Chầm chậm mở ca khúc mới của anh, “Có em.”
Giai điệu thong thả chậm rãi, khiến giọng nói của anh
trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
“Lúc ấy tôi cách một cánh cửa thủy tinh, nhìn thấy một
cô bé con, mang theo cặp sách rất lớn, hẳn là có đầy sách trong đó, ở góc túi
còn có một cuộn giấy rất dài, giống như là một tấm poster được cuốn lại. Tôi
hỏi bạn mình ‘Làm sao cậu biết cô bé không có tiền về nhà?’ Cậu ấy nói, “Lúc đi
chọn sách có nhìn thấy cô bé này đang lẩm bẩm tính xem tiền xe có thể mua được
bao nhiêu cái gì đấy, sau đó rất phấn khởi phát hiện từng đó tiền có thể mua
được ba tấm poster lớn.”
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó,” Anh cười cười, “Chị hỏi