The Soda Pop
Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324395

Bình chọn: 9.5.00/10/439 lượt.

ường phòng

mình có vô số poster, nhất thời cứng đờ người.

Tiêu rồi, sao trước đó không lột hết xuống?!

Cô trộm nhìn Dịch Văn Trạch, thấy anh lại tùy tay cầm

một cuốn album khác lật xem, chỉ có thể cọ cọ bên người anh, nhỏ nhẹ hỏi: “Nếu

không thì anh đi phòng làm việc xem đi?”

Dịch Văn Trạch nhìn một cái, cô chột dạ nói: “Em muốn

thay quần áo đó.” Thuận tiện nhân lúc thay quần áo này lột hết đống poster kia

xuống…Dường như Dịch Văn Trạch đang cười, lại chẳng coi đó là việc gì lớn: “Em

thay đi.”

Được rồi, lấy cớ này quá nhàm.

Giai Hòa vươn thẳng cổ lên, tiếp tục cứng rắn chống

đỡ: “Lâu rồi em mới về nhà, hay là anh xuống nhà để em dọn dẹp phòng trước đi?”

Rốt cuộc anh cũng đóng cuốn album lại, ngẩng đầu nhìn

cái tấm lớn nhất dán gần cửa ban công kia: “Tấm này cũng coi như không xuất bản

nữa, cầm về nhà đi.” Một câu hoàn toàn thổi bay may mắn của cô, Giai Hòa ậm ừ

bảo sao cũng được, mượn chuyện tách trà mới uống được một ngụm kia, chạy ra

châm thêm trà cho anh.

Kết cục cuối cùng là, anh không chỉ mang đi tấm poster

kia mà còn mang theo bốn mươi mấy bức ảnh chụp.

Mẹ già nhà cô đối với chuyện này hết sức rộng rãi,

vung tay lên bảo, đem hết đi đi, dù sao để ở đây cũng chật nhà chật cửa lắm.

Hai mắt Giai Hòa đẫm lệ nhìn mẹ, không dám phản bác, trời biết là cô còn nghĩ

tới chuyện mẹ già còn có gì đó luyến tiếc con gái rượu, ôm ấp tình cảm gì đó…

Đến nửa đêm Giai Hòa mới mang chăn mới cùng gối đến

phòng của mình, nhỏ giọng nói với anh: “Tối nay anh ngủ chỗ này ha, em ngủ ở

phòng khách.” Mẹ già sống chết gì cũng muốn giữ anh lại, hơn nửa đêm rồi cũng

không biết nói cái gì, chết tiệt là Dịch Văn Trạch lại còn tự nhiên mà đáp ứng.

Cô giúp anh dọn giường xong, vừa định xoay người lại

đã bị anh xốc lên giường một phen.

Phòng của mình, đèn cùng giường ngủ vô cùng quen

thuộc, còn có bàn học, những cái cây ngoài ban công đều được chăm khi học Trung

học. Cô từng ngủ trên chiếc giường này học bài xem tivi, sáng sớm bị mẹ kéo

chăn lôi đầu dậy. Mà bây giờ cả người đều bị ép vào trong chăn, nằm trên cánh

tay của anh, yên lặng không một tiếng động nào giữ lấy, hôn sâu.

Cửa khép hờ, còn có thể nghe loáng thoáng tiếng mẹ

đương thúc giục ba đi ngủ sớm. Dường như còn có tiếng ba đang hỏi có nên nấu

cái gì đó ăn khuya không, lại bị mẹ quất một câu đập chết ý tưởng, đóng cửa

phòng ngủ chính lại, toàn bộ nhà bỗng nhiên chìm trong yên tĩnh.

Giai Hòa vừa tắm rửa xong, tóc còn ươn ướt, chỉ một

thoáng sau đã làm ẩm một góc chăn. Nụ hôn của anh chưa bao giờ ôn hòa êm dịu

như thế, từ môi trượt xuống, dịch qua bên tai, nhẹ nhàng cắn cắn lấy vành tai

cô, dịu dàng nói: “Vợ à?” Giai Hòa nhịn không được né người, lại bị anh giữ

chặt anh, chỉ có thể bắt lấy một tia lý trí cuối cùng, khe khẽ ừ một tiếng.

Dường như anh không vội vàng nói chuyện, lại bắt đầu

trượt xuống phần cổ mảnh khảnh, rồi tiếp tục di chuyển đến xương quai xanh,

dùng răng mở cúc áo đầu tiên.

Không phải nói ra suy nghĩ của mình sao? Trong đầu

Giai Hòa còn đang bận liều mạng nghĩ Dịch Văn Trạch muốn nói cái gì, mãi cho

đến khi anh ‘bất động thanh sắc’ tháo đến cúc áo thứ ba cô mới có phản ứng, lập

tức lui từ lòng anh đến sát mép giường: “…Về nhà nói sau.”

Thân thể dịch dịch một chút, động một phát, suýt nữa

rớt xuống giường.

Cũng may anh nhanh tay, lại kéo cô sát lại: “Nói cái

gì?”

Giai Hòa nghe anh hỏi xong á khẩu không trả lời được,

ngượng phải nói thêm điều gì đó, cảm giác được nhiệt độ cơ thể đang nhanh chóng

dâng cao, dựa vào thân thể cũng đang hầm hập lửa của anh, nghẹn hồi lâu mới thì

thầm: “Không phải là trước khi ra ngoài cũng mới…”

Cô còn cố gắng bày ra biểu cảm vô cùng nghiêm túc, lại

có tật giật mình dựng thẳng tai lên, không chớp mắt, cố gắng nghe ngóng động

tĩnh ngoài phòng khách.

Bỗng nhiên anh cười ra tiếng: “Sao?”

Không gian yên lặng như vậy, lại là phòng của mình,

tình thế nhạy cảm cùng mờ ám như vậy khiến tim cô đập nhanh hơn.

Hô hấp chợt trở nên hỗn loạn, là vì thân thể đã trở

nên quen thuộc quá mức, tựa như có một chiếc cân tiểu ly bên trong không ngừng

dao động. Giai Hòa luống cuống dịch dịch người, mãi cho đến khi anh dùng cách

thức khiêu khích nhất ngăn môi mô, đôi mắt mới nhắm lại, nhận mệnh buông một

tiếng thở dài, ờ rằng là khí tiết tuổi già khó mà giữ được đó.

Một nụ hôn rất dài. Và rất sâu.

“Vợ,” Bên tai là giọng nói cực trầm, lại mang theo

hương vị của nuông chiều: “Nhanh đi ngủ.”

Hở?

Giai Hòa mở mắt ra nhìn anh, trong đôi mắt đen sâu

thẳm kia chính là bóng dáng của mình. Ở đây, trong không gian tĩnh mịch như

thế, cô mê man nhìn anh, qua một lúc lâu hồi phục xong mới nhảy dựng lên, ào

xuống giường, dùng tốc độ tên lửa bay ra khỏi hiện trường vụ việc.

Một đường im lặng từ phòng khách cho đến phòng ngủ

phụ, mặt của cô không hề phai màu, càng lúc càng đỏ.

Cố ý! Nhất định là anh cố ý!

Ngủ mãi cho đến khi miệng khô lưỡi khô, Giai Hòa mới

mở mắt ra, ông mặt trời đã lên rất cao rồi, không ngờ đã vào giữa trưa. Cô mơ

màng đứng lên, lúc muốn đi gọi Dịch Văn Trạch dậy, mẹ già đứng