
ồi phục nhanh hơn.
Một lát sau, anh đẩy cô ra.
Hơi thở dần dần đều hơn, anh yếu ớt nhìn màn đêm bên ngoài, cơn mưa thưa
dần, quản gia không nói gì, lặng lẽ đắp tấm mền lên đùi anh.
Chiếc Bentley màu đen từ từ dừng lại trước cửa đại sảnh khách sạn Bốn Mùa.
Do dự một chút.
Thấy anh không có ý đuổi cô, trong khi bên ngoài trời vẫn tiếp tục mưa, cô
liền chai mặt, cầm dụng cụ vẽ, đi theo sau xe lăn của anh cùng vào khách sạn.
Ồ! Khách sạn Bốn Mùa Paris quả không hổ danh là một trong những khách sạn cao cấp, sang trọng nhất thế giới.
Khác với vẻ đơn giản, cổ kính bên ngoài, vừa bước vào đại sảnh, cô lập tức
lóa mắt vì ánh sáng. Bên trong rộng thênh thang, vô cùng tráng lệ, lộng
lẫy mà tao nhã, cổ kính mà trang nghiêm nhưng vẫn vô cùng lãng mạn,
giống như bước vào cung điện trong mơ. Nếu không phải đang đi theo Nhị
thiếu gia, cô thực rất muốn lấy máy ảnh bấm thỏa thích, tất cả đều quá
tuyệt vời, ngay cả những bức họa trên tường hai hành lang, hay pho tượng ở một góc đại sảnh.
Căn Việt Tuyên ở là phòng tổng thống.
Cô vốn đã nghĩ đến điều đó.
Nhưng khi thật sự nhìn thấy căn phòng tổng thống, cô vẫn bàng hoàng sững người.
Thu xếp mọi thứ trong phòng xong xuôi, lão quản gia lặng lẽ lui ra. Sau khi ngắm nghía tán thưởng nội thất căn phòng sang trọng đó, cô ngoái đầu
nhìn thấy Nhị thiếu gia đang ngồi trên chiếc đi văng lớn, lơ đãng nhìn
cô.
“Căn phòng tuyệt quá, em có thể chụp ảnh không?”
Không nghe thấy câu trả lời của anh, coi như anh đã đồng ý, cô lôi chiếc máy
ảnh trong túi ra, hướng vào mỗi góc và mỗi vật dụng cô thích. Xoẹt!
Xoẹt! Ấn lia lịa. Tiếc là máy ảnh này chỉ là máy thẻ thông thường, màu
sắc ảnh chụp kém xa so với cảnh thật.
Di chuyển ống kính.
Trong ống ngắm, trên màn hình tinh thể lỏng, sự pha trộn của ánh sáng, bộ đi
văng cổ hoa lệ bọc nhung lụa vàng thêu hoa dày đặc, màu trầm tuyệt đẹp.
Cánh hoa nổi tinh sảo, sống động như thật, như âm thầm tỏa hương, nhưng
lại có hơi hướng của mục nát và hoang phế, vốn trái ngược với khí chất
thanh cao vời vợi của vị chủ nhân, nhưng cơ hồ lại tạo nên một chỉnh thể hoàn mỹ.
Ánh mắt anh thờ ơ.
Đột nhiên cô rất muốn hướng
vào anh chụp nhanh một kiểu, để xem liệu anh có còn thờ ơ nữa hay không. Nhưng rồi cuối cùng cô từ bỏ ý định, ngoan ngoãn ngồi đối diện với anh.
“Tại sao em có cảm giác”, cô ngồi xuống đi văng, cười nói: “Anh giống như
một người sắp chết, hoặc là đã từng chết một lần vậy?”.
Anh dửng dưng nhìn cô.
“Đúng, chính là ánh mắt đó, ngay cả khi em nói khiếm nhã như vậy, dường như nó cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Là do sức khoẻ của anh chăng? Do
bệnh hen quá nặng, sống quá khổ sở, nên anh không muốn sống nữa chăng?”, cố ý khiêu khích, thấy anh không mảy may phản ứng, cô thở dài, cúi đầu
mân mê chiếc máy ảnh, xem lại những bức hình vừa chụp, “Anh xem, căn
phòng sao mà đẹp thế, chỉ cần giơ máy chụp đại một kiểu cũng đẹp thế
này”.
Xích lại gần, cô đưa máy ảnh cho anh xem.
Nhấn nút di chuyển từng bức ảnh.
Mỗi tấm đều đẹp như tĩnh vật trong tranh sơn mài.
“Tuyệt quá, thế giới có biết bao người suốt cuộc đời cũng không được bước chân vào khách sạn như thế, vào trong căn phòng hoa lệ thế này, nếu anh
không biết trân trọng thì thật đáng tiếc”, nhìn anh, cô lắc đầu, “Hơn
nữa, anh lại đẹp trai như vậy”.
Ngồi trên đi văng, cô hơi vươn về phía trước, ngón tay khẽ chạm vào mặt anh.
“Anh biết không? Anh thật sự rất đẹp.”
Ngón tay từ lông mày, nhẹ nhàng trượt xuống má, cô xuýt xoa nói: “Em cảm
thấy, nếu cứ nhìn anh thế này, có lẽ em sẽ yêu anh mất…”.
Anh cau mày.
Hơi né về sau.
“A, cuối cùng cũng có phản ứng rồi”, cô bật cười. Điểm sáng nhỏ xíu trong
đồng tử lấp lánh, cô nhướn người xích lại gần anh hơn, giọng ngọt như
mật: “Đột nhiên em rất tò mò, nếu em hôn anh, anh sẽ thế nào nhỉ? Liệu
có phải vẫn lạnh lùng, thờ ơ như thế?”.
Nói rồi, cô từ từ nhích đến môi anh.
Thật chậm thật chậm.
Chỉ cần anh với tay là có thể đẩy cô ra.
Môi anh nhợt nhạt và lạnh ngắt, mang hơi lạnh của đêm. Thật ra cô chỉ muốn
khuấy động khiến trái tim hờ hững của anh trở nên nổi giận, muốn trêu
đùa anh một chút, dù làm anh tức giận, còn hơn nhìn anh dửng dưng với
tất cả như thế này. Nhưng, càng nhích lại gần, luồng khí lạnh như băng
trên cơ thể anh cơ hồ càng mãnh liệt, hơn nữa, môi anh dường như kiên
định lạnh lẽo đến mức như chưa từng nhuốm dục vọng.
Sự lạnh lùng kiên định đó khiến mắt cô nheo lại.
Cô hôn anh.
Hôn rất mạnh.
Lặp đi lặp lại, cô hôn thật mạnh lên môi anh, hơi thở nóng dần, gấp dần,
vòng tay ra sau, nhẹ nhàng ôm gáy anh, rồi lại hôn thật mạnh, cơ hồ muốn hít hết hơi lạnh trên đôi môi ấy, cứ thế hôn mãi, rất lâu, cuối cùng cô thở dài.
“Xin lỗi.”
Cô buông anh ra, có một chút thất vọng.
Mặc dù không cam lòng, nhưng cuối cùng cô cũng thừa nhận thất bại của mình. Thực ra, nhìn anh ở khoảng cách gần như thế, đôi mắt anh vẫn trong như
nước suối đầu nguồn, không gợn sóng. Dường như nụ hôn ấy không có bất kì tác động nào đến anh, trái lại nó phản chiếu vẻ bẽ bàng trong mắt cô.
Một trận ho.
Vẻ mệt mỏi, giọng trầm khàn,