
kỷ niệm
tròn sáu mươi năm thành lập lần này cũng là lần đầu tiên Tạ thị công
khai xuất hiện tạiPariskể từ khi tiếp quản Brila.
Ban đầu trong giới làm ăn có tin đồn, bữa tiệc chiêu đãi sẽ do Đại công tử của tập đoàn Tạ thị đích thân chủ trì.
Chưa từng nghĩ đó lại là Nhị công tử.
Chiếc micro bạc đế cao.
Chàng trai trẻ trầm lạnh khác thường.
Trong ánh sáng trắng chói mắt, dáng tao nhã lãnh đạm mà kiêu hãnh, ánh mắt
tĩnh lặng như nước giếng sâu, vừa khiến người ta khao khát tiếp cận, lại xa vời như ngăn sông cách núi.
Trong khi phát biểu, Việt Tuyên khẽ ho một tiếng.
Diệp Anh ngay tức khắc nhìn lên.
Dường như anh không có gì bất thường, chỉ có màu môi tái hơn một chút, tiếp
tục lấy lại vẻ điềm tĩnh để hoàn thành bài phát biểu. Cô rất khâm phục
anh, thực ra trước khi phát biểu, cô đã nhận ra tình hình sức khoẻ của
Nhị thiếu gia họ Tạ này rất xấu, anh di chuyển mỗi lúc thêm nặng nề,
những cơn ho trong lồng ngực càng lúc càng khó kiểm soát.
Phòng tiệc tràn ngập tiếng vỗ tay.
Việt Tuyên đi xuống bục.
Cô bước tới đón anh, vừa khoác tay anh, liền cảm thấy dường như cơ thể anh đang toát mồ hôi lạnh, bất chợt khiến cô rùng mình. Tim giật thót, cô
ngẩng đầu nhìn anh, thấy sắc mặt anh đã tái nhợt, trán ướt, dâm dấp mồ
hôi.
Cô lấy chiếc khăn tay trong túi xách.
Lúc đưa khăn,
ngón tay cô vô tình chạm vào lòng bàn tay anh, cũng ướt đầm mồ hôi và
lạnh ngắt, như bị ngâm trong nước giếng giữa đêm đông.
Tiếp theo là phát biểu của Tổng giám đốc thương hiệu Brila.
Đứng bên cạnh bục, Diệp Anh mỉm cười khoác cánh tay Việt Tuyên, âm thầm dùng sức lực để đỡ anh. Dù anh đã cố kiềm chế để không phát ra tiếng ho,
nhưng cô vẫn nhận ra cơ thể anh mỗi lúc thêm lạnh, hơi thở cũng gấp gáp
hơn.
“Có cần ra ngoài một lát không?”
Cảm thấy ánh mắt xung quanh đang đổ dồn lại, cô khẽ hỏi.
“Không cần.”
Anh lấy khăn che miệng ho nhẹ mấy tiếng, bình tĩnh nói.
Sau khi kết thúc bài phát biểu của nữ hoàng Veka với tư cách là một khách mời đặc biệt, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng – Richard chơi đàn piano, mùi rượu vang tràn
ngập trong không khí, khắp phòng tiệc các vị khách đã ngà ngà say, cười
nói tán chuyện râm ran, từ chủ đề thời trang mới nhất, đến chuyện bếp
núc vặt vãnh của giới làm ăn, không thiếu chuyện gì.
Việt Tuyên đương nhiên là tâm điểm của bữa tiệc.
Liên tục có khách đến chào hỏi anh, theo phép lịch sự, hầu như mỗi vị khách
đều nâng ly chúc mừng, còn anh cũng không thể từ chối. Mặc dù mỗi lần
chỉ nhấp một chút, nhưng tích tiểu thành đại, cô để ý thấy anh đã uống
đến ba ly.
“Em không muốn anh uống nhiều rượu như vậy”, nắm chặt
cánh tay anh, má Diệp Anh đỏ bừng, nụ cười ngọt lịm, đồng tử nhỏ xíu
lung linh như ánh sao, cô hơi say dựa vào người anh, ghé sát tai anh,
giọng nhẹ nhàng dịu dàng nhưng cũng đủ lớn để mấy vị khách xung quanh có thể nghe thấy, “Thời gian còn lại của anh tối nay, là thuộc về em…”.
Hầu hết khách mời đều là người Pháp.
Người Pháp vốn tự nhiên và lãng mạn, những cảnh như vậy chẳng có gì lạ, vậy
là họ nhìn nhau cười ha hả, không hề phật ý, trái lại càng cảm thấy thân thiện đối với chàng trai trẻ phương Đông trầm lạnh này.
Sau đó, Diệp Anh uống đỡ tất cả rượu cho anh.
Liên tục nhận, liên tục uống.
Dứt khoát kéo anh khỏi bàn tiệc.
Mưa vẫn rơi.
Ra khỏi phòng tiệc, một cơn gió lạnh thốc tới, hơi rượu trong cơ thể ngà
ngà say đột nhiên bay hết, Diệp Anh rùng mình, bất giác Việt Tuyên bước
chậm lại, sau đó cô nghe thấy tiếng ho dữ dội của anh. Ho như trời long
đất lở, ho đến không thở được, má đỏ lựng, tiếng ho như xé rách lồng
ngực, ho rũ rượi như sắp bật máu.
“Nhị thiếu gia!”
Chiếc
Bentley màu đen dừng lại, lão quản gia từ trong xe vội lao đến đỡ anh.
Người gác cửa cũng bối rối không biết làm thế nào, chạy lại hỏi có cần
gọi xe cấp cứu hay không, Việt Tuyên xua tay, cố gắng vịn vào cánh tay
cô và quản gia bước lên xe.
Lái xe hoảng hốt khởi động chiếc Bentley màu đen.
Nằm trên chiếc ghế rộng trong xe, sau trận ho dữ dội, cơn ho của Việt Tuyên vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, rồi lại một trận kịch phát, anh bất ngờ mở mắt, giữ chặt thành ghế, không thở được, tiếng ho bật ra từng tràng
như muốn xé toang lồng ngực!
“Nhị thiếu gia, thuốc đây!”
Quản gia hoảng sợ lấy ra lọ thuốc xịt, nhưng toàn thân Việt Tuyên đã cứng
đờ, gần như chỉ hít vào mà không thở ra được, sắc mặt tím dần, hàm răng
nghiến chặt, không thể xịt thuốc vào được.
“Để tôi.”
Diệp
Anh cau mày, giật lọ thuốc xịt trong tay quản gia, tay trái giữ hàm Việt Tuyên, dùng lực bóp thật mạnh, miệng anh tức thì há ra.
“Hít vào!”
Cô hét lớn, tay phải nhét đầu bình thuốc xịt vào miệng anh, đẩy sâu vào cổ họng, xịt liên tiếp, cô lại hét:
“Hít vào!”
Cứ thế mấy lần, thuốc đã vào trong cổ, cơn ngạt dần dần được đẩy lùi, mặc
dù vẫn còn tiếng rít khò khè, nhưng không còn nguy hiểm nữa.
Cô thở phào.
Quỳ một chân trước mặt Việt Tuyên, cô dang tay ôm anh, để đầu anh gục vào
vai cô, hai tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho anh. Ngày trước, mỗi khi mẹ phát
bệnh, cô làm thế này có thể khiến cho bà h